THƯƠNG MẸ
* Trần Nguyễn Dạ Lan
Vô tư con nước lớn, ròng
Ai hay cây héo cho lòng mẹ đau
Thân cò lặn lội đồng sâu
Tám mươi tuổi, nợ bể dâu chưa dừng
Hoa chanh vẫn nở sau vườn
Sầu riêng úa rụng từng chùm quả non
Nhìn cây, đứt ruột héo hon
Thương cây chẳng khác thương con thủa nào
Nhìn mẹ, con cũng nghẹn ngào
Bao nhiêu ray rứt gom vào trong tim
Miếng cơm, manh áo đi tìm
Bạc phơ mái tóc, nổi chìm chơi vơi
Cố ghìm sao lệ cứ rơi
Gian nan mẹ hứng cả đời cho con
Con đi chân cứng, đá mòn
Vườn cây của mẹ trong hồn mãi xanh …