TỪ NAY VẮNG BÓNG BA RỒI * Huỳnh Ngọc Thành (Kính dâng hương linh ba NTL) Lẽ ra những lời này được con nói trong những giờ phút cuối của chia lìa cách trở âm đương, cùng với lời đề nghị gia đình nên tổ chức đêm tâm tình phút cuối để tất cả con cháu nội ngoại trải bày những lời yêu thương chân thành trước linh sàng của ba. Nhưng đáng tiếc em T. đã không đồng ý vì nằm ngoài chương trình thiết kế ban đầu. Thế là con nuôi dưỡng những ý niệm sâu lắng và cảm xúc chờ chực vỡ òa rồi được con chắp bút trong tuần chung thất để được thăng hoa về cảnh giới đúng như lời Đức Phật đã truyền lại chúng sanh: “Chết không phải là hết, mà chính là thay đổi hoàn cảnh sống từ thế giới này đến thế giới khác tùy theo nghiệp lực chính mình tạo ra”.
Mới đây mà đã 49 ngày ba rời bỏ cõi Ta Bà để đến với cõi xa xăm nào đó thật rồi. Chẳng còn đứa con nào được nhắc lại lời sáng hỏi chiều thăm như trước nữa. Chẳng thấy đứa cháu nào ngoan ngoãn cúi đầu thưa ông nội ông ngoại và xưng tên con đây. Và riêng con, chẳng còn cơ may nào vừa đặt chân vào Sài Gòn để vội vàng đi thăm ba trước tiên và quày quả đi ngay để lo công việc riêng tư đang đợi chờ. Con nhớ lần gặp mặt mới đây vào đầu tháng ba nhằm ngày chủ nhật, thời điểm đó ba như ngọn đèn trước giông gió vô thường những vẫn gắng gượng ngồi nghe con nói huyên thuyên chừng hơn nữa tiếng đồng hồ và đến khi con chào ba để đi về thì ba lại cố nhoài người qua khung cửa nhỏ hẹp bên hông nhà mà nhìn theo không dứt, dù chẳng nói được lời nào. Nhà con vừa nghỉ hưu vào thăm ba và phụ giúp chăm sóc được thêm chút gì cùng các em trong suốt hơn ba tháng liền, đến khi trở về con hỏi thăm thì được biết ba yếu lắm rồi, việc đi xa chỉ còn là thời gian sớm hay muộn mà thôi. Con có tâm nguyện nếu ba ở gần nhà mình chừng vài trăm cây số thì sẽ luân phiên thăm viếng và phụng dưỡng được phần nào để làm tròn chữ hiếu, vì con đã ngại ngần ngồi trên xe lửa hay xe khách chất lượng cao cả ngàn cây số đằng đẳng nhất là mùa dông bão đang hung hãn liên tiếp ở Miền Trung. Cho đến khi đã báo tin ba đã đi thật rồi đúng vào một đêm mưa lũ dữ dằn mà báo đài đưa tin sau đó… Nhưng làm sao có thể sánh bằng dù chỉ là khập khểnh: “mưa tràn bốn biển chẳng đo nỗi nghĩa cha”. Những năm tháng còn sum vầy với con cháu, ba đã có thiện duyên với pháp môn Tịnh Độ trong hơn hai mươi năm dài và thanh thản nhận biết bốn cửa của đời người ai cũng phải bước qua: sinh lão bệnh tử. Chính vì vậy mà ba đã chắc lọc những tinh hoa giáo lý nhiệm màu để trở thành kim chỉ nam cho hành trình tu học cuối đời của ba. Ba đã từng dặn dò con rằng, không nghe không biết không thấy những điều mà bản thân mình không mong muốn, vì có định tâm như vậy mới khởi niệm sáu chữ Nam Mô A Di Đà Phật đến nhất tâm bất loạn! Có lần mấy đứa con hùa nhau nói là ba cực đoan vì chuyện tu học là do hoàn cảnh của mỗi người trong 84.000 pháp môn của Phật chế nếu có đủ duyên lành. Vậy mà ba không hề tỏ ý giận hờn mà vẫn kiên trì khuyến khích chúng con nên chọn pháp môn niệm Phật vì dễ tu, dễ thực hành dễ chứng ngộ. Điều đó cho thấy ba đã có bản lĩnh trong việc hành trì giữ giới và kiên định theo lời phát nguyện đã chọn. Đến lúc này ba không còn hiện hữu trên cõi trần thế thì chúng con mới ngộ được rằng, những lời dạy bày khuyến tu của ba đều có giá trị vô biên trong đời sống tất bật hôm nay, bởi vì kiếp nhân sinh không vượt qua định luật vô thường… Mấy ngày đêm quanh quẩn bên linh sàng, trong tâm khảm con chợt tái hiện thức thứ tám – thuật ngữ Phật học gọi là A Lại Da Thức – đó là những thước phim thăng trầm của đời ba trong những giai đoạn khốn khó giữa miền thị phi sáng tối muôn chiều nhưng ba đã xoay xở lo toan đùm bọc cho những đứa con trong từng hoàn cảnh cụ thể khác nhau. Thời điểm lo cho các con trước năm 1975 sẽ không thể lặp lại so với những đứa con trưởng thành thời bao cấp. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, thuận hay nghịch thì thời gian vẫn trôi chảy theo nắng mưa của đất trời và sự thành đạt do không biết nghe lời khuyên bảo mà tự chọn nhầm đường dẫn đến sa lầy không thể cứu vản khi ba đã tàn hơi kiệt sức mất rồi! Ba đã về nơi an nghỉ nghìn thu, giờ đây con chỉ còn lại khoảng trống tiếc thươngg không gì bù đắp được và đọng lại những hoài niệm về ba trong trí nhớ khó phai của từng đứa con cháu. Cũng từ đây, chúng con chợt ngộ ra một điều, đó là những cặp từ được mất, sinh tử, thịnh suy, thành bại, buồn vui, hợp tan, thực hư … sẽ có thể xảy ra bất cứ lúc nào và mọi nơi. Vì vậy, chúng con càng thương yêu nhau hơn, đùm bọc bảo ban nhau hơn để trong ấm ngoài êm, trên thuận dưới hòa, để ba an vui thanh thản nhàn du tiên cảnh và độ trì chúng con vượt qua những nghịch cảnh chướng duyên của dòng đời “Cuộc đời sắc sắc không / Chúng sanh hãy sống hết lòng với nhau”. Lời cuối xin được sám hối cùng ba. Đó là con cháu đồng tâm dành trọn số tiền phúng điếu một trăm triệu đồng để tiếp tục những công việc thiện lành mà ba đã làm cho những mảnh đời khốn khó còn lắm lụy phiền nghiệp chướng trần ai (trong đó trao tặng cho cơ sở nuôi dưỡng trẻ em bị bỏ rơi mồ côi khuyết tật tại chùa sư nữ Quang Châu, xã Hòa Châu, huyện Hòa Vang thành phố Đà Nẵng số tiền mười triệu đồng) Từ này vắng bóng ba rồi. Chúng con xin được thành tâm nguyện cầu Chư Phật mười phương độ trì và hiền thánh Tăng trợ duyên cho hương linh sớm tiêu diêu miền tịnh cảnh). Nam Mô Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật! |
- Chịu trách nhiệm nội dung: TT. Thích Giác Nghi
- Chức vụ: Trưởng ban Ban Trị sự GHPGVN tỉnh Bạc Liêu
- Điện thoại: 0949 111 848
- Email: giacnghithich@gmail.com