TẬP THƠ NHỚ CHA * ĐĐ Thích Quảng Thới sưu tầm NGUYỆN CẦU Trần Ngọc Để con ngồi hát ru cha Bờ môi vụng về câu hát Vết thương bao mùa chiến trận Đừng đau mãi nửa kiếp người Để con câu hát ru đời Thác lũ trôi xuôi biền biệt Nỗi buồn đừng là muối biển Xót thêm mảnh vỡ lòng cha Để con hát ru đêm xa Ru gió xin đừng lay cội Ru mùa xin đừng bão nổi Ướt giấc mơ cha muộn màng…
KHI BA VỀ Thanh Nguyên Khi ba xuống bến đợi đò Dòng sông Hậu, thật bất ngờ, mênh mông Như là gió tự trong lòng Mà con đò bỗng bềnh bồng lướt nhanh Như là bông tím lục bình Bỗng thành thân htiết, bỗng thành xa xôi Sáu mươi năm, tóc bạc rồi Nụ cười ba bỗng, như hồi trẻ thơ Bao năm quên cách gọi đò Cù lao như thể bất ngờ mọc lên! Mỗi nơi một kỷ niệm riêng Ba ngồi nhẫm những cái tên xóm làng Bao năm xuôi ngược lo toan Bụi thành thị lấp khuất làn khói quê Ba ngồi nghe đến say mê Ai hò văng vẳng bên kia đầu cồn Điệu hò nam bộ buồn buồn Mà mang sức mạnh bắt nguồn niềm vui Về quê ở tuối sáu mươi Khi ba biết giọt mồ hôi là vàng Nếu đàn cò trắng bay ngang Trong hương lúa thoảng mùi trầm thuốc rê Là trên ruộng ấy ba về Trồng lên đất những ước mơ thiếu thời Nước sông đầy ấp mây trời Mắt ba đầy ấp những chồi non xanh Sắp đi hết cuộc hành trình Ba tìm ra được chính mình quê hương Không chỉ là nhớ là thương Còn là nơi gửi thịt xương, tâm hồn. NHỚ THƯƠNG CHA Nguyễn Nguyên Ngư Kính tặng nhà văn Võ Hồng Từ ngày mẹ mất đến nay Mình cha bươn chải thân gầy nuôi con Chị em ba đứa vẹn tròn Ba mươi năm chẳn héo mòn lòng cha Cho con tươi sáng đời hoa Cho con vững cánh chim xa phương trời Gió ngàn cùng sóng biển khơi Niềm tin son sắt giữ lời cha răn Không ai sửa túi nâng khăn Cũng đành cam chịu nhọc nhằn phần cha Khi nương vắng lúc đồng xa Mưa khuya nắng sớm sương phai mái đầu Ơn cha nghĩa nặng tình sâu Sông kia còn có nhịp cầu con qua Công cha cao rộng sơn hà Đáp đền sao trọn bao la biển trời Nay con khôn lớn nên người Mình cha chiếc bóng bên đời quạnh hiu BÓNG RÂM Chinh Ngữ Kính dâng hương hồn Bố Bóng râm xanh tự bao giờ Tỏa quanh con một bến bờ thời gian Bố là bóng ấy. Mênh mang… Che con nắng bóng mưa ngàn ngược xuôi Lời ru bố lặng bên đời Thoát qua vai áo mặt trời cho con Bố vươn tay níu nhọc buồn Để con có trọn nỗi mừng điều vui Con bay lên giữa mọi người Vẫn quên bố một môi cười chân chim Nghiêng ly đối ẩm bạn hiền Vẫn quên chính bố bọt men âm thầm Tình con không quá chỗ nằm Mà ơn bố cứ rộng tầng trời cao Thời gian lặng lẽ cuốn vào Bố bay tóc trắng vườn sau nét buồn Bóng râm tàn rụi trong sương Lòng con chợt hiểu, ngước trông muộn rồi Cắn môi mà gọi bố ơi Nỗi đau rờn rợn hàng đôi lá về Cỏ xanh phủ mộ tư bề Ngàn năm mây trắng đã che bầu trời… BA Huỳnh Thanh Nhã Cõng niềm vui cho con Lưng ba còng gầy guộc Một thời gian bỏ quên Tuổi già như khói thuốc KHI NGHĨ VỀ DÁNG NÚI Nguyễn Tú Nhã Ba dạy học nuôi đàn con bốn đứa Sống bình thường trên mảnh đất quê hương Lợi danh ư? Lòng ba không vướng bận Đem sức tài vun xới những chồi xanh Học trò ba, có người nên danh lợi Cũng có người bươn chạy gạo đong lon Đã quyền cao hay thấp hèn địa vị Vẫn vẹn lòng tôn kính với thầy xưa Đối với con, công ba như núi Thái Như trời cao vời vợi những tấng mây Con lớn khôn vẫn thấy mình thơ dại Trong tiếng ba trầm ấm những lời khuyên Con vẫn biết cuối cùng là cái chết Đem con người về cát bụi ngàn năm Con vẫn thấy lòng con đau đớn quá Khi nghĩ rằng ba cũng sẽ ra đi. MỘT LỐI HAI PHƯƠNG Huỳnh Thanh Nhàn Ba đi về phía sương rơi Con đi về phía mặt trời vừa lên Phương ba chiều lại chiều thêm Vàng sân lá rụng-xanh thềm rêu phong Phương con hồng nhuộm rực hồng Cây non rướn cổ vời trông xa vời Tuy hai hướng-nhưng một nơi Con theo dấu cũ, gặp thời của ba Nẻo buồn tuổi trẻ người qua Đời sau lớp nhỏ giành là của riêng. CHA Nguyễn Đặng Đức Nhơn Sá chi ngọn núi cao Lòng cha còn hơn thế Cha ôm con vụng về không như mẹ Bóng dáng suốt đời lặng lẽ Đẹp như vầng thái dương Cha dành cho con tình thương Sáng như ngọc soi lời rất thật Con đi tìm những gì đánh mất Tuổi thơ vụn vãi sân đời Cha như hạt mưa rơi Rớt xuống đời con xanh mát Con lớn lên trong câu hát Điệu hò cánh vạc mồ côi Cha ru con vọng tiếng xa xôi Lời khàn đục đến thời tóc bạc Cánh vạc qua đồng ngơ ngác Tím chiều nhớ thuở trong nôi. GỞI CHA NGƯỜI Ở RUỘNG ĐỒNG Đoàn Văn Nhơn Vẫn còn một ánh trăng ngà Lung linh sau ngọn tre già đong đưa Con đi từ đó tới giờ Nước xăm xắp-lúa cũng vừa trổ bông Thương cha ngày tháng ruộng đồng Cày sâu, cuốc bẩm nuôi con học hành Nửa đời con ở thị thành Nửa đời cha chịu nhọc nhằn nắng mưa Con trau chuốt những vần thơ Là khi cha tóc bạc phơ mái đầu Vấng trăng chênh chếch năm nào Con về nghiêng bóng qua cầu tre xưa Thẩn thờ bên liếp phên thưa Tìm trong nỗi nhớ mấy màu đi xa Vẫn còn đây ánh trăng ngà Đón con trở lại quê nhà thăm cha. NGƯỜI ĐÀN ÔNG LỚN NHẤT Nguyễn Hữu Huy Nhật Khi con mười tám tuổi Biết mình sắp trở thành một gả đàn ông Nghĩ đến ba lại thấy ấm lòng Ba là người đàn ông lớn nhất Rồi một ngày con sẽ đi cùng khắp Bằng đôi chân ba nâng ngày nào Rồi một ngày con sẽ thấu nỗi đau Chuyện cơm áo ngày thường ba đã trải Từng giọt mồ hôi ba rơi vung vãi Dòng thời gian qua sợi tóc đổi màu Con cúi nhặt từng nỗi khát khao Trong chiêm bao hình như ba đã kể Rồi một ngày sẽ không là có thể Ba của con sẽ xa mất cuộc đời Con sẽ đứng giữa chiều khản giọng Vết thương lòng đau một tiếng ba ơi… Lê Hưởng Ninh Cha đưa tay đỡ lấy con Cánh tay bom cắt không còn bàn tay Con cười với cả thơ ngây Cha soi vào giữa ánh ngày mắt con Con vui cha cũng quên buồn Với con cha vẫn cứ còn bàn tay Con cười cha đến là say Cù con bằng mỏm tay này chịu chưa! Hẳn con không sợ bao giờ Mỏm tay thành cái vui đùa của con Con sờ, con nắm, con thơm Râm ran dòng máu chảy dồn tim cha! Con là giọt nước sinh ra “Khó bàn tay…” Kể gì đâu Bởi cha không tính sang giàu với ai Mảnh bom găm, vẫn còn gai trong người Vị cay, vị đắng qua môi Lọc riêng thành những giọt bùi cho con Vầng trăng khuyết, vầng trăng tròn Cho con tất cả mãi còn mai sau. DÒNG CHẢY VỀ BA Lưu Xông Pha Trăm dòng thơ con viết Dòng nào chảy về ba? Thơ là giọt nước mắt Rụng vào hồn xót xa! Thơ là giọt mồ hôi Trên môi con vị ngọt Con đau ngày nắng tắt Vòng tay ôm vuột chiều Ngát trong vườn thương yêu Nụ cười ba vẫy gọi Từng bước chân vời vợi Con đường mềm qua tim. BA Thanh Phương Giật mình, tỉnh giấc nhìn sang Thấy ba lặng lẽ bên bàn, trầm ngâm Mái đầu nay đã hoa râm Thân gầy bởi những lặng thầm vì con Bao nhiêu vất vả lo toan Đắng cay ba chịu, cho con ngọt lành LÊN VIẾNG MỒ CHA Nguyễn Văn Phương Không còn nữa bóng cha trên trần thế Con mồ côi đâu gót đỏ như son Nếu cha đã bay về nơi Cực lạc Xin độ trì cho thi nghiệp đời con Cha ra đi đã mười năm xa ngái Từng đêm con van vái trước bàn thờ Đôi mắt cha vẫn nhìn con ấm áp Ngỡ như cha về đó tự bao giờ Chiều nay con lại lên thăm nghĩa địa Chạp mồ cha cỏ mọc đã xanh dày Cha chợt hiện như mơ hồ trong cõi nhớ Khói dẫn con lên gặp giữa tầng mây. BẠC ĐẦU MỚI TỎ ƠN CHA Nguyễn Nguyên Phượng Đếm từng sợi bạc người ơi Mà nghe sâu nặng một đời ơn cha Kể từ con bước chân ra Mặt trời nhỏ – muôn sắc hoa thắm hồng Dẫu đời dồn dập bão giông Bao cực nhọc cũng dằng lòng vì con Nhọc nhằn thêm đỏ gót son Giọt mồ hôi mặn mẹ tròn lời ru Rồi con đi, sớm mai thu Sông hồ phiêu lãng biệt mù chốn quê Đắng cay nếm trải não nề Kinh thành gió bụi não nề nghĩa nhân Tàn rồi ư? Mộng chim bằng Vẫn xanh như sóng trường giang cuộn trào Nhọc nhằn lại bước con sau Tóc pha sương muối bcạ đầu ơn cha. NỖI NHỚ VỀ CHA Nguyễn Dương Quân Những vần thơ như nỗi nhớ về cha Trên góc phố – những chiều mưa nhớ quá Con đường xưa chiếc xích lô còn đó? Áo sờn vai ba chịu nổi mùa mưa? Ba khổ nhiều: con hiểu bắng nước mắt Bao nhọc nhằn đè nặng tấm lưng cong Manh áo vá thường ngày ba vẫn mặc Hóa chăn dày con đắp mỗi mùa đông Có những lúc tình cờ trên nẻo phố Giữa bạn bè sao không dám gọi ba? Trong quán nước con thả hồn theo nhạc Giữa phố người ba miệng đắng môi khô Xa ba rồi vào cuộc sống đổi xoay Con đã ngã bao lần – đời cay độc! Đời và ba là hai điều đối lập: Không thương và tình nghĩa cao dày! Cuộc đời khắc khe không chịu mở vòng tay Để con vịn gượng lên khi va vấp Chỉ có một vòng tay duy nhất – Vòng tay ba đưa đỡ, đón con vào… TIẾNG KÊU THẦM Nguyễn Tam Phù Sa Sao ba không về với mẹ ba ơi Gần gũi thế mà xa xôi quá vậy Giàn mướp trắng lở thời không kết trái Cau đúng mùa mấy vụ chẳng ra hoa Mẹ neo đời theo bến sông xa Ngày tháng lợp tình cao như ngọn núi Chữ trăm năm chạm trầm chưa đủ tuổi Để đời con đứt rế giạt xa nguồn Đêm chập chờn nghe tiếng vact kêu sương Quanh chiếu gối chạm chỗ nào cũng ướt Lòng mẹ lòng con ai biết được Tiếng kêu thầm trêu cợt cõi nhân sinh Ba ở nơi nào, sao ba mãi lặng thinh? Con nhớ lắm – khát thèm vòng tay mở Con ước được nhận nơi ba một phần hơi thở Một chút thương yêu vừa đủ ấm bờ môi Bao nhiêu năm mẹ lạc giọng phía bìa trời Dang tay đứng che đời con côi cút Có phải ba mẹ nợ đời nhau từ kiếp trước Tạc lại hình con run rẩy trái tim người. NGÀY VỀ THĂM BA Trần Đức Sơn Con về nhà lúc ban trưa Tuổi thơ đã ngủ trong mưa nhạt nhòa Căn nhà vắng tiếng của ba Dậu vàng hoa cải xập xòa bướm ong Giờ cha đang ở ngoài đồng Cày sâu cuốc bẩm và mong con về Thoáng buồn cho lòng tái tê Thương cha hiu quạnh bốn bề mưa tuôn Hái cọng rau dại dọc đường Bữa cơm đạm bạc ngày thường vắng con Bao năm giữa mất và còn Chìm trong thương nhớ héo hon thân gầy Nỗi buồn vui chẳng ai hay Mắt cha ròng rã nhuộm đầy khổ đau Bỗng trời đỗ trận mưa mau Con đứng lặng bân dốc cầu khóc cha! LÒNG CHA Lương Băng Tâm Kính tặng chú Hà thương binh Con tròn hai chục tuổi rồi Cha chỉ biết…qua tiếng cười trẻ trung Lòng cha chợt thấy bâng khuâng Con giống mẹ? hay có phần giống cha? Con tươi tắn tự đóa hoa Dịu dàng cha biết con qua tiếng cười Đôi mắt sáng, kính dâng đời Màu xanh của đất, của trời… thấy đâu? Chỉ lời dặn lại con thôi Cha hy sinh…để tiếng cười cho con. LỜI HÁT VỀ CHA Tạ Văn Sỹ “Công cha như núi Thái sơn” Một câu ca nhỏ mà hơn trăm lời Thương cha xuôi ngược một đời Vì con cha bỏ quên đời trẻ trai Nhọc nhằn gió sớm sương mai Tóc xanh giở nắng mưa phai mái đầu Mong con khôn lớn ngày sau Dạy điều nhân nghĩa khuyên câu ân tình Nhớ lời “mẹ dưỡng cha sinh” Đời con mang cả bóng hình mẹ cha Mẹ thương – lòng mẹ nao la Cha thương-cha dắt con qua thác ghềnh Bước đời con lắm chông chênh Có cha-chân cứng đá mềm ngại chi Trăm lao ngàn khổ quản gì Có cha con vững đường đi không sờn “Có cha có mẹ thì hơn Không cha không mẹ như đờn đứt dây” Ôi! Lời ca cũ là đây Nói sao cho hết nghĩa dày công ơn “Còn cha gót đỏ như son Một lời ca cũ mà hơn trăm lời… GIỖ CHA Huỳnh Minh Tâm Ngày giỗ cha chẳng gì Có điếu cày là đủ Đời ông đến cha, con Cửa nhà đều nghèo khó Xóm làng nhớ cha rõ Khi sống thẳng đường cày Mờ sương đã ra ruộng Bập điếu ròng trên môi Mẹ mất sớm nhà hoang Đời cha mưa nắng nhọc Khi sống cha bảo con Cha chết thờ khói thuốc Thái sơn tình phụ tử Nghẹn ngào cảnh khổ nghèo Giỗ cha dăm điếu thuốc Nải chuối, một bình trà Ở bên bờ hư ảo Hiểu lòng con không cha? ĐỐI VỚI CON Thạch Thảo Đối với con, cha không có những cánh cò Không “ầu ơ”ru con bằng tiếng hát Nhưng con bỗng mềm lòng Khi nhìn sâu trong ánh mắt Một mình thương rộng lớn vô bờ Con quen ngủ trong tiếng mẹ “ầu ơ” Trong ca dao có cánh cò ấp ủ Trong cổ tích hằng đêm bà thủ thỉ Nhưng con chỉ yên lòng… Khi cha vẫn ở bên Dẫu tháng năm con không thể nào quên Đối với con, cha vẫn là tất cả. DÂNG TRÀ Nguyễn Quang Thiều Thưa cha con đã dâng trà Chiều quê một nửa mái nhà nắng đi Làng nghèo ngồi đếm chim đi Con nghèo cả tiếng thầm thì trong mơ Con sao tìm lại ấu thơ Mà roi cha vẫn gác hờ mái hiên Con giờ ba dại bảy điên Chén trà rót xuống đầy miền đắng cay Phận con nhàu trọn lòng tay Một câu thơ nhạt, một ngày vô ơn Chén trà, con có gì hơn Mời cha rồi nuốt tủi hờn sau cha Thưa cha con đã dâng trà Sao cha im lặng như là bóng mây Để hồn trà khuất đâu đây Xác trà lạnh ngắt lòng con./. KHÚC RU GÀ TRỐNG Phan Thị Phương Thúy À ơi, con ngủ cho ngoan Lời ba gà trống ru con tháng ngày Lời ru có cánh cò bay Có anh bắt tép ngày ngày đứng trông À ơi, đò đã sang sông Chắt chiu kỷ niệm đau lòng ba ru./. ĐẾN BÂY GIỜ CON MỚI HIỂU LỜI CHA Thanh Như Thủy Đến bây giờ đã đi xa Con mới hiểu những lời cha nói Con mời hiểu rằng mình kém cỏi Mới thấm thía những lời cha dặn hôm qua Đêm nay trong nỗi nhớ nhà Con lại giở thư cha ra đọc Cha thương con nên không hề trách móc Cha hiểu rằng Ở nơi nầy, con cần những lời khuyên Con tưởng tượng hình ảnh cha với đôi mắt dịu hiền Với giọng nói ấm tình thương của mẹ “Hãy gắng bước trên đường đời con nhé Phải bước, những bước đi của trí tuệ Đừng bước những bước bản năng” Cha ơi, có phải chăng Bao lứa học trò ra đi cha đều khuyên như thế Với riêng con cha còn khuyên điều nữa “Hãy yêu nghề Bởi con sẽ là cô giáo của tương lai” Con hứa với cha đến một ngày mai Khi con đã trở thành cô giáo Con sẽ đem trái tim mình nóng hổi Đến với học trò Và những điều cha dặn hôm nay… TRỞ VỀ Lê Thị Thu Thủy Con trở về bến nước Cha vẫn đợi bên sông Con đò thưa vắng khách Lại đón con qua dòng Con trở vế quê cũ Sông Cầu ơi có chờ(?) Dáng cha trong hiu hắt Ngược dòng cùng ước mơ Con trở về đồng ruộng Thửa đất cha vẫn cày Mầm non ươm trên đất Sẽ có ngày xanh cây Con trở về quá khứ Tìm hạnh phúc cùng cha! Bao nhọc nhằn vất vả Bao khó khăn nhạt nhòa! Tình yêu cha như gió Xóa tội lỗi con thơ… Đất cha cày nâng mạ Hay nâng con từng giờ? Nụ cười cha như cỏ Hiền hòa từng trong thơ… PHIÊN KHÚC TẶNG CHA Phạm Yên Thức Chân đi khúc ngõ cùng đường Bốn mươi tuổi mới biết thương cha mình Một đời ôm lũy tre xanh Ngựa xe phố thị cha đành cho con Mồ hôi cha đổ xuống đồng Áo mong manh vải chân không suốt đời Đói no trong một tiếng cười Bắt sâu tỉa nhánh cho chồi cây xanh Con vô tình đến vô tình Đuổi theo cảnh mộng bồng bềnh nơi nao Quê nhà bước thấp bước cao Lòng ta quản ngại biết sao tìm về Bây giờ bóng đã xế tà Cha còn lầm lũi dưới quê mệt nhoài Những khi mưa gió trở trời Thương cha lại thấy bồi hồi ruột đau./. MƯA MỒ CÔI Thương Thương Con lớn lên thiếu lời ru của mẹ Mắt ba lòa mờ đục không gian Ba so đàn buông hai tiếng “tình tang” Trời bật khóc…mưa chiều đau hiên phố Gầm cầu đêm cơn mưa thủ thỉ Tiếng đàn chùng rơi hai tiếng “tình tang” Nỗi tủi trào dâng…cơm nắm khô rang Ba ôm lấy con…ôi, rồi con sẽ lớn… Một góc đời lơ mơ con chớm hiểu Ba vội ra đi…còn lại tiếng “tình tang” Gia tài cho con giọt nước mắt lang thang Cơn mưa ướt một quãng đời hành khất BỐ VÀ LỜI RU Nguyễn Thị Thương Thương Gió đưa cây cải về trời Rau răm ở lại chịu đời đắng cay Lời ru theo gió theo mây Theo dài năm tháng những ngày lẻ loi Lời mồ côi! Con mồ côi! Bố ơi con nhớ những lời hắt hiu Lá khô nhóm đốt bao chiều Mờ trong sương khói trắng điều con mơ Mẹ đi khuất núi xa lơ Bố còn ru đến bao giờ mới thôi? Gió đưa cây cải về trời Lời ru buồn cứ bời bời nỗi đau Thời gian phủ bạc mái đầu Thương con, bố lại ví dầu…gió đưa THAY HOA Nguyễn Vĩnh Tiến Bố về đây một hai hôm Cái bếp thôi dột, cái hòm thôi rung Ghế bàn thôi chạy lung tung Ngang tường hai đứa thạch sùng nhìn nhau Trải chăn bố gấp thu vào Lau bàn bố trút tào lao xuống gầm Mấy cành hoa héo bố cầm Định thay lọ mới, lại ngần ngại thôi Nửa đêm khi giấc không trôi Bố nhìn tranh dán thay cho tường nhà Cái tôi, cái tớ, cái ta Sao không thấy bóng ông bà hả con? Mấy hôm mâm méo bát tròn Vừa ăn vừa tính xem còn bao hôm Thành ra muối chẳng mặn cơm Chan canh lại vướng phải rơm làng mình Em thì tính chuyện học hành Anh thì thủng thẳng đếm xanh trên trời Lo toan một chén bố ngồi Thấy qua lổ thủnh, đông dôi qua nhà Đêm nay lạnh đến đòi hoa Bố về với mẹ chắc là ấm hơn Anh em con khéo vô ơn Nên giờ hai đứa chập chờn tìm quê CHỦ NHẬT CỦA BA Bình Nguyên Trang Ngày chủ nhật nào con cũng thích đi chơi Ba không ngăn, tưởng lẻ đời vốn vậy Thượng đế sinh ra và ba thấy đấy Chủ nhật người ta ra ngoài phố đông người Con không hề nghĩ về chủ nhật của ba Bởi vô tâm hay vì lẻ gì con không hiểu nữa Con chạy rong chơi bên mùa hạ lửa Giẩm nát mảnh chiều chủ nhật của riêng ba Năm tháng thì nhanh mà đường thì xa Ba mệt nhoài khi mùa thu trút lá Con chưa biết buồn trước những chiều bảy lảy Ba còng lưng quên mất hạ vừa đi Con đợi chờ những chủ nhật bình yên Để chạy vô tư bên ráng chiều mê mải Và rồi trở trăn khi lần đầu con ngoái lại Áo ba ướt dầm-chiều chủ nhật ơi! Đêm cuối mùa thu ngàn mắt sao chơi vơi… |
- Chịu trách nhiệm nội dung: TT. Thích Giác Nghi
- Chức vụ: Trưởng ban Ban Trị sự GHPGVN tỉnh Bạc Liêu
- Điện thoại: 0949 111 848
- Email: giacnghithich@gmail.com