Ta Từ Một Cõi Tử Sinh
* Liên Hoa
Ta từ một cõi tử sinh Về đây hội ngộ hết mình tha nhân Tấm thân ngũ uẩn muôn phần Phân ra trăm mặt lên ngàn hát ngâm Trợt chân tắm mát suối trăng Nghe lòng của nước bâng khuâng thì thào Nghe tim trái đất đập mau Hành tinh nghiêng ngửa lửa vào bình minh
Hồn ta khờ dại làm thinh Nhận ra thấy lại tóc mình bạc phơ Ý trong dệt cửi lời thơ Mắt ngoài góp nhặt đường tơ hao mòn Vô thường bản thể cỏn con Lục căn tịnh mặc, nghiệp còn nóng nung Luân hồi sáu nẻo qua cùng Đem thơ ghép nhạc tình chung đạo, đời Thuyền từ cập bến mỏi hơi Neo vào bờ cát ngự đồi thiên thai Chân thành gửi lại Sao Mai Để em tỉnh thức Như Lai đường chiều.
BỒ ĐỀ Bồ Đề không có ở ngoài tâm Từ trước đến nay ta tưởng lầm Cứ ngỡ Bồ Đề nơi điện Phật Mỗi lần tụng niệm vái lâm râm Bồ Đề an trú trong tâm định Có cả không gian lẫn thánh phàm Nhìn lại mặt xưa ta mới thấy Bồ Đề nằm đó vạn ngàn năm.
CHÂN BƯỚC NHƯ ĐỨC THẾ TÔN Tăng thân thảnh thơi đôi chân vững chãi Ta chậm rãi bước khoan thai Dù đường dài hay vài thước không xa Bước chân tịnh giẫm lên mặt đất Từng bước, từng bước tới Trong uy nghi chánh niệm độc cư Tuy lân mẫn giao lưu đối đãi Mà tâm hành một niệm cô đơn Không vướng mắc, tâm vô tư bình đẳng Bước nhịp nhàng với hơi thở vào, ra Từng Sát-na, từng Sát-na Nghe chánh niệm trải dài lên đất tịnh Thấy đất, trời, hoa, lá và sỏi đá… đồng tình Chúng bất động trong an nhiên tĩnh tọa Thân ngồi thở, miệng mỉm cười như Phật Suốt quá trình bất diệt như thế từ lâu Niết Bàn, Cực Lạc chẳng tìm đâu Có ngay thực tại trong đôi chân tịnh bước Cùng với tâm tĩnh lặng chìm sâu Là kho tàng có Như Lai an trú Như Lai có trong ta, trong vũ trụ Không sanh diệt, không bờ bến vô biên Như Lai không hóa hiện như thần tiên Thấy trong chánh niệm thân thiền bước chân Bước chân tịnh là ngọc Bảo Trân Tuy ngoài Tứ đại nhưng trong rực vàng Nhìn chân bước của tăng đoàn Thời xưa Đức Phật, nay hàng xuất gia.
|