SỬA ĐỔI BỔ SUNG LUẬT GIÁO DỤC TẠO ĐƯỢC SỰ ĐỒNG THUẬN XÃ HỘI CAO * NGƯT Nguyễn Ngọc Ký: Tôi hoàn toàn tán đồng việc đưa vào yêu cầu phổ cập mầm non 5 tuổi của dự thảo luật sắp trình Quốc hội. Bởi theo tôi, việc phổ cập mầm non 5 tuổi rất có tác dụng khi giúp học sinh chúng ta tiếp cận với bậc học tiểu học khi các em đã được chăm sóc và kiện toàn mọi kỹ năng khi còn trong độ tuổi măng tơ. Phổ cập mầm non 5 tuổi theo tôi là hết sức cần thiết, đáng ra chúng ta cần phải làm việc này sớm hơn thay vì làm công tác chăm sóc “cái ngọn” mà quên “cái gốc” như trước đây. Lứa tuổi mầm non là lứa tuổi đóng vai trò quan trọng nhất trong việc giúp các em hình thành các khái niệm, giúp các em tiếp cận, định hướng một nền tảng giáo dục hoàn thiện. Vì vậy sẽ là thiếu sót nếu không yêu cầu phổ cập ở bậc học này. Giáo dục của chúng ta là nền giáo dục xã hội chủ nghĩa vì thế theo tôi, nhà nước càng bao cấp được bao nhiêu thì càng tốt, bậc học mầm non thì càng nên sớm được Nhà nước lo. Tôi không thấy việc phổ cập mầm non 5 tuổi mang lại khó khăn gì cho học sinh và phụ huynh cả. Việc yêu cầu phổ cập không những mang lại những ích lợi cho học sinh còn giúp chúng ta hướng đến việc phát triển nền giáo dục theo hướng toàn diện hơn.
* GS. TSKH Vũ Minh Giang, Phó Giám đốc ĐH Quốc gia Hà Nội: Trong Luật sửa đổi, bổ sung một số điều của Luật Giáo dục năm nay, người dân quan tâm hơn cả là ai có quyền thành lập, cho phép thành lập trường đại học. Vấn đề này đang được thảo luận rất sôi nổi. Có một khuynh hướng cho rằng đây là việc hệ trọng cần phải có cấp quyết định cao, ít nhất là Thủ tướng (có nơi là Quốc hội quyết định). Có nơi lại cho rằng như thế cồng kềnh quá, hạn chế quá trình phát triển. Nên phải giao quyền tự chủ, quyết định mạnh cho Bộ trưởng Bộ Giáo dục & Đào tạo, có quyền quyết định thành lập trường đại học. Nhưng cũng có ý kiến băn khoăn, có phải giao quyền cho Bộ trưởng là phân cấp hay không, mà cái đó lại trở thành một quyền lớn của cơ quan nhà nước, trong khi đó việc thành lập một trường đại học lại liên quan đến nhiều cơ quan quản lý nhà nước khác, ví dụ như đất đai, tài chính, nhân sự… Vậy, như thế có phải là phân cấp chưa? Hay lại là thu hẹp quản lý và tạo quyền to hơn cho một cơ quan nhà nước? Tất cả các vấn đề để thành lập trường đại học đều do Thủ tướng quyết định thì sẽ gặp không ít khó khăn, vì Thủ tướng còn quá nhiều việc. Vì vậy, cần phân cấp việc thành lập trường đại học thành những phân đoạn khác nhau. Ví dụ, quy hoạch hệ thống đại học (địa phương ấy, vùng ấy có cần, và cần đại học như thế nào, quy mô ra làm sao) là phải do Chính phủ quyết định, không thể để cơ quan nào khác. Điều kiện ấy phải có thì mới đi đến quyết định có thành lập trường đại học hay không. Không thể ở đâu có nhu cầu thành lập trường đại học, làm đơn rồi đi đến xin Bộ Giáo dục & Đào tạo… Như vậy sẽ sinh ra các hệ lụy khác. Tiếp đó phải có những điều kiện để thẩm định những điều kiện. Các đơn vị ấy phải là cấp liên bộ, liên ngành. Nhưng cuối cùng, hạ bút ký quyết định thành lập, hay cho phép đại học đó đi vào hoạt động thì phải thuộc quyền Bộ GD&ĐT. Nếu được như thế sẽ đảm bảo chất lượng các trường đại học khi được ra đời. Vì khi Bộ Giáo dục & Đào tạo ký quyết định cuối cùng cho thành lập trường thì sẽ phải có trách nhiệm giám sát, kiểm tra các trường đó. Nếu để tất cả cho Thủ tướng cả thì chắc chắn sẽ không thể đi sâu, đi sát được. Bộ GD&ĐT nên là người đứng ra xem xét, giám sát tất cả những khâu trên, xem đã được chưa trên cơ sở người quản lý nhà nước về lĩnh vực đó. (Trần Nhật thực hiện) * Nhà giáo Lữ Thị Diệu Hải, Hiệu phó chuyên môn Trường Mầm Non Tư thục Q.12, TP.HCM: Tôi chỉ mới đọc sơ qua về dự thảo sửa đổi, bổ sung Luật Giáo dục mà Bộ GD&ĐT vừa trình Quốc Hội. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn đồng tình với những sửa đổi bổ sung trong luật. Những sửa đổi, bổ sung lần này không chỉ tạo điều kiện cho giáo dục ngành, địa phương và các cơ sở đào tạo phát triển mà nó còn tạo ra nhiều cái chuẩn trong việc yêu cầu và thực hiện việc nâng chất đội ngũ cán bộ quản lý. Tôi là một người giảng dạy và làm công tác quản lý ở một trường tư nên vấn đề XHHGD là vấn đề tôi đặc biệt quan tâm. Tôi nghĩ những sửa đổi, bổ sung về các quy định trong việc thực hiện và mở rộng mô hình XHHGD ra trong cộng đồng, hướng tới việc thực hiện nguyên tắc giáo dục cho cộng đồng, cho toàn dân là hết sức hợp lý. Tuy nhiên, điều làm tôi thắc mắc là tại sao trong luật không ghi rõ ra những ưu đãi, những quyền lợi mà những người tham gia, đầu tư vào công tác XHHGD được hưởng. Tôi nghĩ đã là luật thì phải rõ ràng minh bạch, chứ không chỉ quy định theo hướng một chiều, chung chung vì như thế rất khó để triển khai áp dụng. Việc luật giáo dục lần này có thêm yêu cầu phổ cập giáo dục mầm non 5 tuổi theo tôi là hết sức đúng và cần thiết vì trẻ có điều kiện được chăm sóc chu đáo và tốt hơn. Tuy nhiên, tôi chỉ băn khoăn một điều là liệu việc hành chính hoá thành luật như vậy có ảnh hưởng đến chất lượng nuôi dạy trẻ hay không? Đặc biệt là những đứa trẻ thuộc các gia đình khó khăn. Rồi còn hàng loạt các quy chuẩn cho việc đạt chuẩn phổ cập được đặt ra liệu có khả thi không. Theo tôi, mục đích của luật hướng sắp tới là rất tốt, nhưng chúng ta nên linh hoạt và mềm mại hơn về vấn đề này bằng hình thức nào đó, để vừa đảm bảo yêu cầu phổ cập mầm non 5 tuổi vừa đảm bảo được chất lượng nuôi dạy và chăm sóc trẻ. * Ông Nguyễn Bá Hiều – nguyên Phó Chủ tịch UBND tỉnh, Hội trưởng Hội Khuyến học Trà Vinh: Giao cho trường nghề chủ động giáo trình, chương trình dạy nghề là đúng. Vấn đề là đào tạo nhân lực phục vụ đúng nhu cầu thực tiễn, mà nhu cầu ở mỗi địa phương mỗi khác. Tuy nhiên, tôi vẫn băn khoăn vì việc quản lý các trường nghề lại giao cho ngành Lao động- Thương binh- Xã hội là chưa ổn. Nên chăng Bộ Giáo dục & Đào tạo thống nhất quản lý. Đó là chức năng đào tạo của Bộ mà. Thời gian đào tạo Tiến sĩ tôi thống nhất với dự thảo. Nhưng vấn đề đặt ra là các công trình luận văn Tiến sĩ phải phục vụ thực tiễn đời sống và nên công khai cho mọi người biết. Việc đào tạo sau đại học phải được chuẩn hoá, trường nào, viện nào có đủ điều kiện mới cho đào tạo. Lực lượng mạnh, đào tạo nhiều, lực lượng ít đào tạo ít. Thành lập trường đại học phải có đủ điều kiện như dự thảo, không vì nhu cầu mà quên đi chất lượng. Chúng ta rất cần người có tri thức chớ không phải người có bằng đại học, sau đại học. Về chế độ chính sách đối với cán bộ quản lý giáo dục, giáo viên, sinh viên ngành sư phạm, tôi đồng tình với sửa đổi và rất mừng vì có bước tiến bộ và mở ngỏ cho sinh viên học ngành sư phạm chuyển nghề khác. Về tên gọi bằng cấp tốt nghiệp đại học, nên theo truyền thống và thế giới người ta vẫn gọi vậy. * Ông Nguyễn Văn Điệt – Phó Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Vĩnh Long: Luật Giáo dục ban hành năm 2005 đã có tác động tốt với cải tiến sách giáo khoa, liên thông từ phổ thông lên đại học, tiểu học không thu học phí, có chính sách cho vùng sâu, vùng xa, vùng khó khăn, vùng đồng bào dân tộc ít người, gia đình chính sách…. Hiện nay chưa có tổng kết, nhưng thực tiễn đặt ra một số vấn đề nóng bỏng như điều kiện thành lập trường đại học, trường cao đẳng nghề, chính sách cho cán bộ giáo viên, sinh viên sư phạm… Tôi tán thành việc đưa ra tiêu chuẩn chặt chẽ trong việc thành lập các trường đại học, qui định chặt chẽ đào tạo sau đại học như dự thảo Luật Giáo dục sửa đổi. Chính sách cho cán bộ, giáo viên và sinh viên sư phạm như vậy là hợp lý. Qui định thời gian đào tạo Tiến sĩ, không nhất thiết phải đưa vào Luật mà chính ngành qui định là đủ. Việc các trường cao đẳng, đại học chủ động chương trình, giáo trình phù hợp với thực tế là cần thiết. Tuy nhiên, theo tôi cần tổng kết hiệu quả của Luật Giáo dục đã ban hành để có sửa đổi sâu rộng hơn. Theo ý chủ quan của tôi, chương trình phổ thông còn nặng. Nên chăng Bộ chỉ đưa ra chương trình chuẩn, sau đó từng địa phương vận dụng sáng tạo trong dạy học. Vấn đề xã hội học tập chưa được thể hiện rõ trong luật giáo dục nên hiện nay các địa phương chưa làm tốt cuộc vận động xã hội học tập… * Ông Trần Phước Thuận- Phó Hiệu trưởng Trường Cao đẳng Phật học Bạc Liêu, Tổng Thư ký Hội Khoa học Lịch sử tỉnh Bạc Liêu: Từ trước đến nay ở bất cứ thời điểm nào, ngành GD cũng đóng vai trò quan trọng và cốt lõi trong sự phát triển của xã hội. Trong đó, ngành sư phạm trực tiếp đào tạo người làm thầy để truyền thụ kiến thức và giáo dục, đào tạo con người. Một điều tôi đặc biệt quan tâm trước tiên trong dự thảo sửa đổi bổ sung một số điều của Luật giáo dục, đó là vấn đề thay đổi chính sách từ miễn học phí cho học sinh, sinh viên sư phạm sang chính sách cho vay tín dụng ưu đãi. Vì có một thực tế, đó là những em HS có hoàn cảnh gia đình khó khăn thường chọn và theo học ngành sư phạm nên việc miễn học phí là cần thiết. Nhưng trước đây có những trường hợp SV sư phạm ra trường vì một lí do nào đó không đi dạy hoặc đi làm việc khác ngoài ngành giáo dục thì rất tiếc. Theo dự thảo luật lần này quy định, các sinh viên sư phạm nếu sau khi tốt nghiệp đại học về công tác tại một số loại hình cơ sở đào tạo theo quy định, trong khoảng thời gian theo quy định, sẽ được miễn hoàn trả khoản vay tín dụng dùng để chi trả học phí. Điều này rất tốt đối với các SV sư phạm để sau khi học xong, các em sẽ tiếp tục theo đuổi và phục vụ cho ngành sư phạm nói riêng và ngành giáo dục nói chung, tránh tình trạng SV sư phạm ra trường làm trái nghề. Nhưng chúng ta cần xem xét lại trong tình hình hiện nay, như trường hợp có SV học ngành sư phạm sau khi ra trường không phục vụ trong ngành sư phạm mà làm việc một số ngành khác của nhà nước, thì cũng vẫn phục vụ cho sự nghiệp phát triển của đất nước. Vì vậy cần nên xem xét có chính sách hỗ trợ trong việc chi trả khoản vay tín dụng cho những đối tượng này. (Anh Tú – Văn Tấn – Quốc Ngữ thực hiện) (Báo Giáo Dục Thời Đại ngày 17/10/2009) |
Cập nhật ( 31/01/2018 ) |
- Chịu trách nhiệm nội dung: TT. Thích Giác Nghi
- Chức vụ: Trưởng ban Ban Trị sự GHPGVN tỉnh Bạc Liêu
- Điện thoại: 0949 111 848
- Email: giacnghithich@gmail.com