NHÀ TRẺ MỒ CÔI LONG PHƯỚC – ĐIỂM TỰA CHO NHỮNG MẢNH ĐỜI BẤT HẠNH
* Nguyên Hải
Nhìn những đứa trẻ lang thang cơ nhỡ, những đứa trẻ bị bỏ rơi ngay khi vừa mới chào đời, thầy Thích Giác Nghi (Giám đốc nhà trẻ mồ côi Long Phước) không sao ngăn được những dòng suy nghĩ đầy cảm thương, muốn chia sẽ cho những “mầm non” vắng đi tình thương yêu và sự chăm sóc của cha mẹ. Chị Trương Hồng Cẩm (bảo mẫu) luôn mong muốn dang rộng vòng tay để bù đắp những thiếu hụt của trẻ mồ côi, muốn các em đều có được sự chăm sóc đầy đủ. Còn Đào Quý Thảo quyết định dành trọn tuổi xuân của mình (Thảo chỉ mới 24 tuổi) để làm một “bảo mẫu” của 21 đứa trẻ không “ruột rà, thân thích”. Có những lý do riêng để đến với những mảnh đời bất hạnh nhưng tất cả họ đều có điểm chung là yêu trẻ.
Từ những suy nghĩ ấy, nhà trẻ mồ côi Long Phước ra đời và trở thành chỗ dựa cho những “ cây non” không người chăm sóc.
Thấm thoát đã gần hai năm nhà trẻ mồ côi chùa long phước chính thức mở rộng cánh cuủ¨ để đón nhận những “hạt bụi cuộc đời” những sinh linh “ vô thừa nhận”, và cho đến nay đã có 21 “đứa con” gia nhập tổ ấm tình thương này. Sau những tuần đầu bở ngỡ khóc thầm vì nhớ nhà, nhưng sự ấm cúng chan chứa yêu thương của những “ tấm lòng vàng” ở đây đã làm tan dần nỗi buồn trong các em. Tổ ấm tràn ngập tiếng cười trong vắt, những lời nói nũng nịu của trẻ thơ đã khiến cho những người làm công tác từ thiện của nhà trẻ có thêm nghị lực. Chị Trương Hông Cẩm. (bão mẫu) của nhà trẻ tậm sự: “khi nhà trẻ được thành lập, tôi nghĩa rằng mình chỉ đến giúp một thời gian để “tích đức” cho con cái sau này. Nhưng càng tiếp xúc và gần gũi với các em, tôi mới nhận ra rằng mình sẽ khó có cảm giác mình đang sống trong một gia đình đông đúc với 21 đứa con”. Trong lúc trò chuyện với chúng tôi, bé Phạm Kim Quyên chạy đến nũng nịu đòi hôn lên đôi gò má rám nắng của chị trong khi trên tay chị đang bế bé Phan Tuấn Kiệt mới 10 tháng tuổi. Chứng kiến bọn trẻ quấn quýt chị Cẩm và cô gái trẻ tên Thảo, khó ai có thể nhận biết được rằng họ là những “ người dưng khác họ”.
Dẫu biết rằng tình yêu thươngcủa những “ người dưng khác họ” kia là rất thật, rất lớn nhưng “ vết thương lòng” trong các em khó mà mất đi trong cái quy luật của cuộc đời (nguồn cội của mỗi con người). Chính vì vậy những người có trách nhiệm của nhà trẻ diều thống nhất sẽ không phủ nhận mà giúp các em đối diện với thực tế tuỳ theo mức độ cảm nhận và sự thấu hiểu của mỗi em. Từ đó, những buổi tam sự, trao đổi diễn ra ngày càng nhiều hơn, với mong muốn chỉ mong các em trưởng thành theo nhiều hướng tích cực. Thật vậy, chỉ chưa đầy 2 năm, những đứa trẻ trong mái ấm tình thươngấy thật sự xứng danh “con nhà gia giáo”. Tiếng chào hỏi người lớn mạch lạc, những câu nói lễ phép, cách ứng xử thân tình, của các em khiến chúng tôi thật sự ngỡ ngàng và xúc động. Thầy Thích Giác Nghi cho biết: “điều chúng tôi cho la khó nhất trong việc nuôi dường các cháu la khâu giáo dục. Vật chất có thể thu xếp ổn thỏa nhưng việc nuôi dưỡng những tam hồn đã có “vết hằn” thì không phải là dễ. Đến khi nào các cháu có thể tự tin trong cuộc sống, không bao giờ lạc lối trong tương lai thì công việc chúng tôi làm hôm nay mới thật sự đạt kết quả. Chúng tôi thành lập nhà trẻ mồ côi này với mục đích là chung tay cùng với địa phương gánh vác trách nhiệm xã hội. Do đó, hiệu quả lâu dài mới là cái đích cuối cùng của công việc từ thiện này. Làm sao không chỉ giảm bớt những “hạt bụi cuộc đời” đang tồn tại trong xã hội mà còn có thể giúp địaphương, đất nước sở hữu những công dân có cả “ đức lẫn tái” thì việc làm từ thiện mới thật sự có ý nghĩa”. Chính từ những trăm trỏ ấy mà hầu hết những “đứa con” của mái ấm tình thương đều được làm giấy khai sinh, mua bảo hiểm xã hội và được học hành tử tế.
Rõ ràng, các em đang được sống và lớn lên trong một mái ấm tình thương với nền móng vững chãi. Không chỉ thế, sự quan tâm của xã hội, địa phương sẽ giúp các em có thêm nghị lực để bước vào đời.
Cập nhật ( 31/01/2018 )