MỘT CHIỀU NHỚ MẸ * Ngọc Minh Chiều đã tắt khi màng đêm buông xuống, những cánh chim trời xa xa tìm về tổ ấm, những ngọn gió lành lạnh đưa qua mái hiên chùa, con đứng lặng thinh đôi mắt mơ buồn, nhớ về tổ ấm của đời mình, tổ ấm đó chính là đôi bàn tay mẹ. Đôi bàn tay mà đã bao thàng, bao năm bòng bế chị em chúng con suốt một thời thơ ấu. Trong con chợt nhớ lại những ngày sống thật hạnh phúc, êm đềm bên mẹ, cái hạnh phúc êm đềm mà thiên nhiên ban tặng cho mổi con người ai ai cùng có quyền tận hưởng trong cuộc sống làm người, đó là sống trong vòng tay mẹ. Giờ xa rồi cái hạnh phúc ấy con cảm thấy mình bị chơi vơi giữa dòng sống của cuộc đời.
Dẫu rằng cuộc sống hiện tại của con là một tu sĩ phải ly gia, cắt ái, từ thân, những cái từ bỏ đó con không thấy khó khăn gì, nhưng đối với mẹ vẩn luôn là tất cả của cuộc đời con không bao giờ từ bỏ được, hơn thế nửa, đạo Phật cũng là đạo hiếu hạnh, vì thế con cảm thấy quý mẹ gấp vạn lần lúc ở thế tục. Mẹ biết không hằng đêm tụng kinh “ Thiên Thủ Thiên Nhãn Vô Ngại Đại Bi Tâm Đà Là Ni” làm con chợt nhớ về mẹ, con vẩn biết rằng mẹ của con không đủ thần thông biến hóa ra ngàn tay ngàn mắt như Bồ Tát Quàn Thế Âm, nhưng với bản năng làm mẹ của một người phụ nữ đã khiến mẹ có đủ năng lực đó. Trong quá trình nuôi dạy con trẻ mẹ cũng như đức Quán Thế Âm biến hóa ra ngàn tay ngàn mắt. Như đôi tay của mẹ: tay nào mẹ phải bòng ẩm chị em chúng con khi chưa biết chập chững, rồi tay nào mẹ lại tắm rửa, giặc giũ cho chị em chúng con, tay nào mẹ qụat cho chúng con những đềm trời nống bức, tay nào mẹ lại thoa dầu cho chúng con khi bị kiến hay muỗi cắn, và tay nào mẹ lại diệu dàng nâng đở khi chúng con vấp ngã, và đôi tay nào của mẹ diệu dàng cầm tay chi em con đến trường và tập cho chúng con nắng nót từng nét chữ. Cũng như đôi mắt của mẹ: Khi trong coi chúng con, mắt nào của mẹ vui khi thấy chúng con nô đùa cùng chúng bạn, mắt nào mẹ sáng hẳng lên khi thấy chúng con được phần thưởng ở trường về, và đôi mắt nào mẹ lại buồn hiu khi thấy con đang nóng sốt trên dường bệnh. Mẹ ơi làm sao con quên được công ơn của mẹ, con nhớ hoài ngày đầu tiên đi học mẹ nắm đôi tay bé nhỏ của con và đưa con từng bước đến trường, bài hát đầu tiên con được cô giáo dạy, là bài; lúc ở nhà mẹ cùng là cô giáo, khi đến trường cô giáo như mẹ hiền… bài hát đó con đã hát cho mẹ nghe trong buổi đầu tiên đi học về, mẹ đã sung sướng ôm con vào lòng, hôn con thật nhiều và khen con giỏi lắm, lúc đó con cảm thấy mẹ là nhất ở trên đời. Kể từ đó dòng đời cứ trôi đi êm ả, con lớn khôn trong vòng tay của mẹ, con đã nên thân một đứa con gái tròn vẹn nết na, đó là một dấu ấn thành công của mẹ, một sự thành công thật thiên liên của người phụ nữ. Rồi con trưởng thành tự quyết định cho cuộc đời mình, con đi trái ngược lại dòng đời, không như mẹ mong muốn, mẹ thường mong con cũng như bao người con gái khác, cùng lớn lên, lập gia đình, rồi làm dâu, làm vợ, và làm mẹ. Mẹ thường gần gũi bên con và quan tâm đến con nhiều hơn lúc con bước vào tuổi dậy thì, sắp trở thành một người con gái, lúc đi đứng hay khi nằm ngồi mẹ đều nhắt nhở con phải nhẹ nhàn và trang nghiêm, tề chỉnh, và nói năng phải dịêu dàng, mẹ thường tự hào con gái của mẹ thật có duyên. Mẹ còn dạy con: ở đời người ta không nỡ cười một đứa con gái xấu mà người ta sẽ cười một đứa con gái không có duyên. Con thật sự trưởng thành mẹ nhắt nhở về bổn phận của người phụ nữ, mẹ thường nói rằng: cái bổn phận làm dâu, làm vợ, làm mẹ nó là thiên chức của một người phụ nữ, mẹ luôn mong con có ngày được trọn vẹn cái thiên chức ấy. Nhưng rồi trong một số kiếp làm người mổi người có một duyên phận khác nhau, con không làm thiên chức của một người phụ nữ theo thế gian như mẹ thường mong đợi, mà con lại làm bổn phận thích tử của đức Như Lai. Con không xuất giá mà lại xuất gia, con không thuận theo câu: thuyền theo lái, gái theo chồng, mà con thuận theo câu: tầm sư học đạo. Dù rằng con đường con chọn mẹ chưa từng nghĩ đến, nhưng vì tôn trọng lý tưởng của con, nên mẹ vẩn đồng ý để con thực hiện lý tưởng của riêng mình. Rồi con rời xa mẹ, sống chốn thiền môn ngày đêm trong chánh pháp của Phật, được sự che chở của thầy tổ và huynh đệ thân thương, như con vẩn không bao giờ hết nhớ mẹ. Mẹ ơi dù rằng con có mọc thêm trằm ngàn đôi cánh nửa, có thể bay qua được đại dương bên kia nhưng con vẩn là con gái cưng của mẹ. Mẹ chính là người đã cho con thân người này, giờ đây con có được một chút về sở tri kiến cùng nhờ mẹ sách tấn tinh thần con, trên bước đường đời của con bước chân nào cũng có sự chở che của mẹ. Mẹ ơi hôm nay mùa vu lan đã về trên khắp vùng trời đất Việt, con cũng như bao người con Phật luôn hướng về mẹ, thèm được nằm trọn trong vòng tay của mẹ và muốn được nói lên rằng: “mẹ ơi mẹ là tất cả cuộc đời con”, Mẹ biết không con rất sợ một ngày nào đó vô thường chợt đến cướp mất mẹ của con lúc đó con biết làm gì khi cuộc đời này không còn mẹ, dù rằng con vẩn biết có hợp phải có tan, thế gian ai đến rồi cũng về, trong sự gập gỡ đã có mầm móng của ly tan rồi, như con không muốn ngày đó đến đâu mẹ. Dẩu biết rằng: Luật dư âm còn có sanh có diệt Con sợ ngày khi mẹ phải biệt lý Và đời con sẽ làm được những gì Hay khóc mãi những chiều vì nhớ mẹ Trần gian này con chạnh lòng cô lẽ Ôi còn đâu! tình nghĩa mẹ bao dung Chiều bơ vơ nghe gió tạt lạnh lùng Buồn da diết con ôm lòng thương nhớ Con nghĩ trên thế gian này không có một thứ tình thương nào bằng tình thương của mẹ, không một sự hy sinh nào cao cả bằng sự hy sinh của mẹ đã cho con, càng nghĩ con càng cảm thấy thương mẹ nhiều hơn, con thương mẹ nhưng con không thể phụng dưỡng mẹ bằng miếng ngon vật lạ như các anh chị của con, con chỉ biết hằng đên khi tụng kinh con đều hồi hướng công đức cho mẹ và phục nguyện cầu siêu cho cha. Con cảm thấy không có gì hạnh phúc bằng khi thấy mẹ vì thương con đã sống theo lý tướng của con, mẹ biết ăn chay niệm Phật. Có lẽ đây cũng là duyên lành giữa mẹ và con. Trong cuộc sống mẹ con ta hiện nay, khi con vấp phải những gì khó khăn của trường đời con cần có mẹ, mẹ muốn hiểu gì thêm trong Phật pháp mẹ cần có con, như vậy, mẹ và con là một mẩu số chung không bao giờ xa cách, dù rằng mẹ con mình không ở bênh nhau nhưng vẩn luôn luôn có nhau trên đường đời nẽo đạo. Dẩu rằng xa cách ngàn phương Tình thương là gió đưa hương thơm nồng Không ngăn cách được đôi lòng Mẹ là bất diệt tình nồng thiên thu. Đúng vậy đó mẹ. Mẹ biết không con rất tự hào về mẹ, con thường nói chơi với chúng bạn con rằng : tôi có một người tình và tin chắt rằng dù bất cứ trong trường hợp nào người ấy cũng không bao giờ phụ tôi, khi nghe lời nói đó ai cũng cho rằng con tự tin quá đáng, con mỉm cười và khẳn định rằng mình không hề tự tin quá đáng đâu các bạn ơi, vì người tình đó chính là tình yêu của mẹ mình đấy, lúc đó ai cùng gật đầu công nhận tình yêu đó là tình yêu không bao giờ phai nhạt. Có ai hiểu được rằng mẹ của ta chính là Bồ Tát Quáng Thế Âm đó. Bồ Tát Quán Thế Âm ngài thường lắng nghe nỗi niềm của chúng sanh để rồi tùy duyên biến hóa mà hóa độ, còn đối với mẹ, mẹ cũng thường lắng nghe lý tưởng của từng đứa con rồi mẹ khéo léo đưa ra những phương pháp thích hợp để con mình thích nghi được với cuộc sống. Vì thế khi chúng ta còn mẹ hãy luôn luôn báo hiếu cho cha mẹ, chúng ta hãy luôn để trong lòng mình lúc nào cùng là tháng bảy, lúc nào cũng là mùa vu lan báo hiếu mẹ cha. Và hãy nhớ đừng bao giờ làm việc gì để mẹ phải khóc, vì mẹ là thiên thần của cuộc đời mình đấy, nếu một ngày nào thiên thần đó mất đi thì đời ta mãi mãi như mất cả cuộc đời, bởi thế hãy yêu thương mẹ, và luôn luôn để hình bóng mẹ trong trái tim của mình. |
Cập nhật ( 30/08/2013 ) |
- Chịu trách nhiệm nội dung: TT. Thích Giác Nghi
- Chức vụ: Trưởng ban Ban Trị sự GHPGVN tỉnh Bạc Liêu
- Điện thoại: 0949 111 848
- Email: giacnghithich@gmail.com