AI ĐIẾU CỦA LỚP TRUNG CẤP NI KHÓA II PHBL
* Thích Nữ Thành Huy
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
Kính Bạch Hoà thượng chứng minh!
Kính Bạch Chư Tôn Đức tổ chức tang lễ!
Kính bạch Giác linh Sư ông!
Hôm nay Ni chúng lớp Trung Cấp Ni khoá II của trường Phật học Bạc Liêu, đang học tại cơ sở II ở chùa Giác Hoa đối trước Kim quan Sư ông, Hoà thượng chứng minh và Chư Tôn Đức Ban tổ chức Tang lễ, kính dâng lên lời ai điếu.
Ngưỡng bái bạch Giác linh Sư ông!
Long Phước lặng yên giữa chiều tàn
Hàng cây ủ rủ nhuộm màu tang
Sư ông cực lạc vui cảnh tịnh
Để lại con côi khóc ngỡ ngàng.
Ôi! Trời Long Phước mây sầu giăng ảm đạm, chốn Giác Hoa nặng trĩu nỗi sầu thương. Ni sinh chúng con nghe đất dưới chân mình rúng động, cả mấy chục con tim đau thắt nghẹn ngào khi đón nhận một mất mát vô cùng to lớn: Sư ông đã thâu thần thị tịch!
Vì hạnh nguyện độ sinh, Đức Thích Ca từ phụ, Chư Phật, Bồ tát, Chư tổ đã thị hiện vào cõi ta bà này, quên mình để độ tận cứu vớt chúng sanh ra khỏi biển trầm luân khổ hải. Rồi một khi công viên quả mãn, các ngài lại ra đi thật nhẹ nhàng, thanh thản, đến rồi đi như bóng chớp, có rồi không, không hề bận lòng, vấn vương, lưu luyến. Vẫn biết rằng theo lẽ vô thường có sanh ắt có tử, có hợp thì có tan, trăng tròn rồi lại khuyết nhưng chúng con làm sao tránh khỏi đau xót, ngậm ngùi trước giờ tiễn biệt.
Quên làm sao được, trong suốt cuộc đời mình, Sư ông là một vị đức độ, khoan dung, luôn quan tâm đến việc đào tạo tăng tài, giáo huấn đàn hậu học hoằng dương chánh pháp và phục vụ đạo pháp dân tộc. Với tâm nguyện ấy, Sư ông đã không từ lao nhọc, quyết tâm cố gắng vượt lên mọi khó khăn để mở trường Phật học. Hạnh đức trang nghiêm của Sư ông đã hoá thân trong muôn ngàn tất cả. Người đã dốc hết tâm lực, sức lực của mình chỉ cho đi mà không màng nhận lai, làm lợi lạc cho người mà không mong cầu báo đáp.
Nhớ lại hôm nào, tuy bận muôn vàn Phật sự nhưng Sư ông vẫn thường quang lâm Giác Hoa thăm viếng. Cứ mỗi mùa An cư Kiết hạ, hoặc những khi lễ sám, chúng con lại được Sư ông ban huấn từ sách tấn chúng con chăm lo tu học để mai sau trở thành người hữu dụng cho đạo pháp. Nhưng từ mùa hạ năm nay cho đến mãi về sau chúng con vĩnh viễn không còn được thấy tôn dung của Ngài nữa.
Mỗi khi được tin Sư ông đến thăm trường lớp, Ni chúng Giác Hoa chúng con vô cùng sung sướng cung đón. Sư ông đến thăm thường thuyên lắm. Và lần nào cũng vậy, đều mang theo quà cho chúng con. Có khi là miếng bánh, có khi là viên kẹo, trái mận…. Mỗi lần như vậy, chúng con tíu tít đón nhận, rồi vây quanh, ngồi bệt dưới đất xung quanh Sư ông để nhận quà và để lắng nghe những lời nhắc nhở. Khi ấy, Sư ông mỉm cười thật tươi và nhìn chúng con với ánh mắt từ hòa. Những món quà tuy nhỏ ngọt dịu, đậm đà làm sao, bởi vì trong đó chan chứa vạn niềm thương, bao dung, cao cả. Rồi đến lúc ra về, Sư ông lại dặn dò: “Các cháu ráng học ngoan nghe, chăm tu học, nghe lời Thầy tổ, vài ngày nữa ông sẽ lên thăm. Rồi mỗi lần xuống chùa Long Phước, chúng con lại hối hả tìm gặp, Sư ông mừng lắm, cứ y như ông cháu xa cách nhau lâu ngày mới gặp lại.
Giờ đây, chúng con nhớ Sư ông nhiều lắm, lại tìm về quỳ quanh chân, sao nỡ lòng nào Sư ông nằm lặng thinh, không mỉm cười, không nói với chúng con một lời nào. Dẫu biết rằng cánh nhạn lưng trời không in dấu nhưng trong tâm tưởng chúng con vẫn luôn hiển hiện, hằng ghi nhớ dung nghi uy nghiêm, đức độ cao vời của Người với nụ cười hoan hỷ, xâu chuỗi nâu bóng trên tay, với tấm lòng đại từ đại bi và với hạnh nguyện của một vị Bồ Tát.
Hành trình của chúng con đang đi còn dài lắm, xa xăm diệu vợi. Những tưởng được mãi nương nhờ dưới cội tòng bách, được mãi tắm thân huệ mạng trong dòng pháp nhủ. Nhưng, than ôi! Hành trang chúng con còn nặng trĩu trên vai sao Sư ông lại vội vàng ra đi như thế này. Vắng bóng Sư ông trên cuộc hành trình, chúng con như những chiếc thuyền con giữa biển, trong đêm tối mờ mịt không có ngọn hải đăng biết tìm đâu lối quay về.
Đã biết bao lần chúng con lầm lỗi, nhưng với lòng từ bi vô hạn, Sư ông đã xả bỏ tất cả và còn sách tấn chúng con tu học để không phụ lòng mong mỏi của Người, mong muốn ngày ra trường được quỳ dưới chân Sư ông để tỏ lòng tri ân, hối lỗi và được nghe lời huấn từ quý báu. Giờ đây, đã quá muộn màng để chúng con được hưởng diễm phúc ấy. Sư ông đã thuận thế vô thường, quảy dép về Tây. Mặc dù vậy nhưng dòng pháp âm của Ngài vẫn vang vọng mãi mãi trong tâm tưởng, luôn nhắc nhở và là hành trang của chúng con trên bước đường phụng sự đạo pháp dân tộc. Với nỗi mất mát đâu thương to lớn này, chúng con không biết làm gì hơn, chỉ biết biến đau thương thành hành động thực sự. Tự thân mỗi chị em chúng con sẽ cố gắng tu học thật tốt để hoàn thành tâm nguyện của Sư ông lúc sanh tiền.
Dẫu biết rằng với hạnh nguyện độ sanh, sự đến và đi, mất và còn của chư Tổ được ví như con tàu tạm ghé sân ga, trong chốc lát rồi sẽ đi nơi khác. Nhưng tàu đi còn có ngày quay lại. Lần này Sư ông ra đi, đi một chuyến mãi mãi không về, ngàn thu vĩnh biệt! Ngày mai đây về lại Giác Hoa chúng con vẫn cứ trông cứ đợi. Hỡi ôi! biết đến bao giờ Sư ông trở lại?
Ngưỡng bái bạch giác linh Sư ông!
Dù có đau thương mất mát, dù năm tháng có trôi qua trong cát bụi phù du, nhớ đến công hạnh của Sư ông, chúng con nguyện tinh tấn trong chánh pháp, đoàn kết hòa hợp trong cộng đồng dân tộc, ngõ hầu đền đáp thâm ân của Người trong muôn một.
Trong giờ phút trang nghiêm này, toàn thể Ni sinh chúng con đốt nén tâm hương, đầu thành đảnh lễ, thỉnh nguyện giác linh Sư ông thùy từ chứng giám.
Kính nguyện Giác linh Sư ông cao đăng Phật quốc, hội nhập Ta bà để hóa độ chúng sanh đồng thành Phật đạo.
Cập nhật ( 07/05/2009 )