HỒI ỨC TUỔI THƠ * Phan Thị Thu Hằng Ấu thơ trong con là những buổi trưa nắng gắt cùng lũ bàn trèo lên đồi chơi trò đuổi bắt. Cái nắng chói chang của xứ Nghệ như nhuộm vàng mấy cái đầu lô nhô của chúng bạn. Từ khu tập thể đi lên đồi là cả một thế giới đầy màu sắc. Màu xanh non mượt của ruộng lúa ven đường, sắc vàng rực nắng của những bông hoa hướng dương khu vườn ai đó … thấp thoáng màu đen bóng của những chú trâu đang thong thả nghỉ ngơi… Mỗi buổi chiều, mẹ dắt con đi lên nương sắn. Con nghịch ngợm mẹ nhỉ? Chiếc ô lấp lánh màu sắc xoay xoay theo nhịp từng nhịp chân bước. Đối với con, đó là cả một thế giới đầy màu sắc. Con thích nhìn bóng mẹ chênh vênh trên những con dốc, che lấp bóng con. Mẹ biết không? Con thấy mình ấm áp, được chở che khi được bóng mẹ ôm trọn. Ngày bố đi nước ngoài, trời mưa to mẹ nhỉ? Đứa trẻ con 3 tuổi là con khóc òa. Hai chị và anh ra sức dỗ dành nhưng nó vẫn chẳng chịu nhường – ganh đua với mua xem ai thắng thì thôi? Bây giờ mẹ kẻ lại con mới biết đấy? Thế mà mẹ vẫn nhẹ nhàng ôm con vào lòng, nhìn dáng bố khuất dần sau tiếng khóc xé lòng của con… Rồi cả nhà mình chuyển về quê bố. Mảnh đất Đô Lương ngút ngàn đồi núi, thoai thoải con dốc… với lũ bạn tếu táo đã rời xa con. Chiếc ô tô con con nhưng chở theo cả tuổi thơ ấu bé dại của con đi qua … Và mẹ, có phải tóc mẹ thêm sợi bạc. Bố ơi! Có phải bố hay thở dài hơn không? Những ngày đầu tiên trên miền đất mới, cả nhà sắm sửa chuẩn bị. Nhưng chưa được gì thì đã nghe tiếng thất thanh. Chị Giang bị ngã xuống giếng cũ. Mẹ hớt hải chạy ra. Bố đã ở đó từ lúc nào, bế chị trên tay, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi. Con nhóc 5 tuổi – là con – vẫn đang ngậm kẹo mút chơi bên nhà hàng xóm. Trời mưa lất phất… Cuộc sống gia đình mình trôi qua trong cơn ho của mẹ, ánh mắt đượm buồn của cha và dáng đi tất bật của anh chị… Chỉ có một con bé vô tâm cứ thế lớn lên giữa cuộc sống đời thường ồn ào, tất bật. Lần nào ăn cơm, bố mẹ cũng nhường hết thức ăn cho chúng con, dù đó chỉ là cọng rau, tóp mỡ… Nhưng con đâu biết, mầm bệnh trong mẹ đang ngày càng lớn lên. Sự khắc nghiệt và mệt mỏi hàng ngày bị mẹ giấu vào trong, để rồi kết thành mầm bệnh mất rồi… Con đâu biết??? Tháng 6 đầy nắng, cái nắng như đốt lên từng da thịt khiến ai cũng cảm thấy bực bội, gắt gỏng. Vậy mà mẹ vẫn cười. Con vẫn nhớ nụ cười hiền hậu của mẹ trong buổi chiều định mệnh đó. Chị Giang và chị Vân bán hàng rau bên kia, mẹ con mình đang bán hoa quả. Bỗng nhiên, mẹ kêu đau đầu. Mọi việc diễn ra nhanh quá. Con chỉ thấy dáng bố nhạt nhòa đang chở mẹ đi bệnh viện. Bước chân mẹ đã không còn vững nữa, đôi mắt không còn tinh anh nữa… Rồi chị cũng chạy theo bố. Chỉ có con và chị Vân ở nhà thôi mẹ ạ! Mẹ biết không? Con chỉ muốn đi theo mẹ mà thôi, chỉ muốn ở bên cạnh mẹ. Nhưng những thùng cam vẫn chưa bán hết, chồng dưa hấu vẫn còn chỏng chơ bên đường… Con sẽ cố bán được nhiều hàng để có tiền chữa bệnh cho mẹ, mẹ ơi… Đêm… Giữa mùa hè mà con thấy lạnh lẽo và ảm đạm quá. Bác sĩ bảo cả nhà phải chuẩn bị tình huống xấu nhất xảy ra đi. “- Mẹ đừng bỏ con mà đi mẹ nhé. Con sẽ không đi chơi linh tinh, sẽ vâng lời mẹ, mẹ ơi… – Mẹ đang hôn mê, con ạ. Mẹ không nghe thấy con nói gì đâu. – Không! Mẹ có nghe thấy đấy, con thấy mắt mẹ nhấp nháy mà. Mẹ đừng ngủ nữa mẹ. Mẹ thức dậy chơi cùng con đi…” Chiều nay, gió lạnh tràn về trên những con phố, kéo theo những chiếc lá vàng đang chờ đợi lìa cành. Vậy mà đã hơn 10 năm rồi mẹ nhỉ? Con bé nghịch ngợm thuở nào giờ đã 22 tuổi. Xa mẹ, xa bố và anh chị – con bước vào đô thành náo nhiệt, ồn ào. Đôi khi, con thấy mình cô đơn, lạc lõng dù thành phố lúc nào cũng đông người mẹ à! Đôi khi, con chỉ muốn về nhà, sà vào lòng mẹ, nhổ tóc bạc cho bố, trò chuyện với anh chị… Nhưng con sẽ không khóc nữa đâu, mẹ ạ! Thế giới ngoài kia thật rộng lớn, thật buồn khi không có gia đình mình. Nhưng con sẽ không sợ hãi chạy trốn mà sẽ bước đi trên đó. Con không sợ vì tình yêu của mẹ, tình thương của cha, niềm hy vọng của anh chị sẽ luôn ở trong con. Cuộc sống có người tốt – người xấu, có tình yêu – thù hận, có niềm vui – nỗi buồn… nhưng con sẽ không ngần ngại sống trọn với nó. Có biển nào lại bình yên sóng vỗ, có con đường nào mà không có chông gai… có hạnh phúc nào riêng con mà không có gia đình ở đó. |
Cập nhật ( 14/12/2008 ) |
- Chịu trách nhiệm nội dung: TT. Thích Giác Nghi
- Chức vụ: Trưởng ban Ban Trị sự GHPGVN tỉnh Bạc Liêu
- Điện thoại: 0949 111 848
- Email: giacnghithich@gmail.com