12/05/2009 |
HOÀI NIỆM * Thích Nữ Diệu Thuận Ơn giáo dưỡng một đời nên huệ mạng Nghĩa ân sư muôn kiếp khó đáp đền Con xin thành kính cúi mình ngưỡng vọng giác linh Hòa thượng thượng Huệ hạ Hà là một cây đại thụ của Phật giáo nói chung và là tinh thần, điểm tựa của chúng đệ tử cũng như phật tử tỉnh Bạc Liêu nói riêng. Sư ông ơi người ra đi sao vội quá, làm con trẻ ngỡ ngàn, lạc lõng, đơn côi. Một nỗi đau tận trong tim óc, đứng trước kim quan người mà con như chết lịm. Nhớ ngày nào con còn trú ngự tại chùa Long Phước để cùng chúng bạn học lớp Trung cấp thuộc khóa I của tỉnh, vì còn nhỏ nên tính ham chơi hơn ham học, vì thế chúng con làm ông vất vả nhiều. Ông luôn bên cạnh chúng con chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ, mỗi khi đến kỳ thi chúng con thức học bài khuya dường như ông cũng không ngủ được.
Ông xách đèn pin đi vòng vòng bên tăng rồi sang bên ni, những lần như thế ông mang bánh kẹo đến cho chúng con, hình ảnh ấy thật thân thương và gần gũi biết bao, ông là hiện thân của Bồ tát vì đạo quên thân. Rồi thời gian trôi qua, chúng con ra trường và mỗi người theo ước mơ của mình mà bay cao hơn nữa, đứa vào Học Viện, đứa theo học khóa Giảng sư..v.v… cho đến nay tất cả chúng con đã thành nhân thì than ôi ông không còn nữa! Những ngày ông nằm bệnh viện con đến thăm ông, vẫn với ánh mắt từ bi tràn ngập yêu thương, ông dặn con phải cố gắng tu học để sau này về giúp cho tỉnh nhà, và dù ông đang nằm trên giường bệnh nói không ra hơi vì mệt như thế nhưng ông vẫn luôn lo đến Phật sự của tỉnh nhà, nào là tổ chức Phật đản, nào làm công việc trong ban trị sự .v.v…. con nói; ông ơi, ông bệnh thì nghĩ dưỡng bệnh đi ông đừng lo gì hết, ở dưới tỉnh có sư phụ con và quý thầy lo rồi. Ông cười hiền bảo không lo sao được con, bổng dưng con thấy lòng mình thương ông vô hạn, một vị ông khả kính suốt đời hy sinh, tận tụy vì đạo pháp dân tộc. Con đâu biết được rằng đó là lần cuối cùng con được ông dạy bảo, con đâu biết rằng ông sẽ ra đi mãi mãi. Khi hay tin ông viên tịch con như không tin vào tai mình và bật khóc như đứa trẻ thơ, Ông ơi, chỉ trong một tuần lễ thôi mà con mất đi hai đấng con yêu thương và kính trọng nhất. Đó là biển trời yêu thương của mẹ và điểm tựa tinh thần của ông, rồi đây con như đứa trẻ môi côi lạc loài. Những lúc buồn đau hay vấp ngã con biết trở về đâu. Anh mắt dịu dàng của mẹ, lời động viên an ủi của ông trong suốt thời gian qua đã nuôi lớn con thành người, nhưng hỡi ôi! Con chưa kịp báo đáp thì sư ông và mẹ đều đã ra đi, nỗi đau này thật quá lớn. Đứng trước áng tiền của sư ông, con thầm hứa với chính mình sẽ nối ý nguyện của người, hết sức đóng góp cho giáo hội để phần nào trả ơn sư ông trong muôn một. Con thành kính lễ Phật mười phương cầu nguyện giác linh sư ông cao đăng Phật quốc.
|
- Chịu trách nhiệm nội dung: TT. Thích Giác Nghi
- Chức vụ: Trưởng ban Ban Trị sự GHPGVN tỉnh Bạc Liêu
- Điện thoại: 0949 111 848
- Email: giacnghithich@gmail.com