“Bạch Sư phụ con sẽ cài hoa màu gì trên áo?”. Bất giác nghẹn lời không biết phải trả lời sao với câu hỏi thơ ngây của đứa trẻ mồ côi. Bởi con đã bị bỏ rơi trước cổng chùa từ khi vừa mới lọt lòng mẹ!
Vu lan, khi triệu cung bậc cảm xúc ngập tràn nơi trái tim những người con hiếu, khi trân trọng cài lên áo mình những cánh hồng xinh đẹp. Có người hạnh phúc được cài hoa hồng đỏ vì còn đầy đủ song thân; có người chạnh lòng thương nhớ vì chỉ được cài hoa màu hồng do đã mất đi một người cha hoặc mẹ; và có người ngậm ngùi tiếc nuối khi giờ đây chỉ có thể cài hoa trắng vì đã vĩnh viễn mất đi cả hai đấng sinh thành.
Vậy nhưng ai còn được biết mình cài hoa màu gì cũng đã là vô cùng hạnh phúc, bởi tháng 7 này đây, đâu đó trong cuộc đời vẫn còn nhiều người mãi mãi không biết được mình có thể cài hoa gì trên áo.
Khi những đứa trẻ khác được đủ đầy cha mẹ, thì các con chỉ ước ao được một lần nhìn thấy bậc sinh thành, được một lần cất tiếng gọi mẹ và cha. Đứa trẻ mồ côi theo năm tháng dần lớn lên, dần hiểu chuyện, làm sao khỏi chạnh lòng, nước mắt tủi hờn làm sao cầm giữ được khi thiếu vắng song thân, khi từ thưở mới lọt lòng đã đơn côi giữa cuộc đời này.
Trong Kinh Tương Ưng, Đức Phật dạy: “Từ vô lượng kiếp đến nay, chúng sinh lang thang trong nẻo luân hồi, bỏ thân này nhận thân khác, sinh đi sinh lại bao lần, sữa mẹ mà chúng ta đã uống còn nhiều hơn nước trong bốn biển”.
Có thể kiếp này con không được uống dòng sữa ngọt lành của mẹ, nhưng con biết không mẹ đã hoài thai chín tháng mười ngày, chịu bao khổ nhọc, máu hoà nước mắt khi sinh con trong đớn đau để con được cất tiếng khóc chào đời. Bấy nhiêu đó cũng đã quá đủ để con tri ân cả cuộc đời này. Trong khi nhiều chúng sinh phải mang thân loài vật, còn con được mẹ cha tạo nên thân này đã là vô cùng quý báu, công ấy khó nghĩ bàn.
Đức Phật cũng dạy lòng từ bi thương cảm, con có biết đâu có những bậc làm cha mẹ vì nhiều cảnh huống trái ngang đã chẳng thể dưỡng dục con nên người. Con có thể được dưỡng nuôi dưới cội bồ đề, có thể được những tấm lòng nhân hậu đón nhận, hay con phải nổi trôi giữa chợ đời,… âu cũng là nhân duyên nhiều đời nhiều kiếp. Vậy nên con hãy cứ mở lòng, học hạnh từ bi nhẫn nhục, trân quý thân này do cha mẹ tạo sinh để một lòng tu dưỡng, vượt những đắng cay, mai này lớn lên có thể thành nhân chi mỹ.
Đức Phật dạy: “Cùng tột điều thiện không gì hơn hiếu; Cùng tột điều ác không gì hơn bất hiếu” (Kinh Nhẫn Nhục). Mong cho con tâm từ rộng mở, dành trọn lòng hiếu đạo cho hai đấng sinh thành, để mỗi mùa Vu lan về nhắc nhở con tâm niệm tri ân, cầu cho những bậc làm cha mẹ mãi được an vui phúc lạc.
Và con ơi, chỉ cần trong tim con tình yêu thương cha mẹ đong đầy, lòng biết ơn bao la như trời bể, thì cha mẹ đã mãi mãi hiện diện trong con, luôn bên con trên suốt nẻo đường đời. Vậy nên mỗi dịp Vu lan về, con hãy chọn cánh hoa màu đỏ thắm tươi đẹp và viên mãn nhất, cài lên áo bằng tất cả niềm tôn kính thiêng liêng, tri ân công đức sinh thành, ân Tam Bảo, ân đất nước, ân chúng sinh vạn loại, và phát nguyện muôn đời giữ gìn hạnh hiếu, góp thêm cho đời một đoá hồng ngát hương từ bi, sống trong suối nguồn tri ân tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
Thực hiện: TT-TT PG Bạc Liêu.