ĐƯỜNG LÊN YÊN TỬ * Phạm Đình Nhân
Non cao mây lượn chập chùng
Về thăm Yên Tử một vùng đất thiêng
Đường Tùng theo dốc nghiêng nghiêng
Vẳng bên sườn núi u huyền chuông ngân
Sương giăng phủ trắng Phù Vân
Mây mù trên đỉnh, dưới chân suối ngàn
Đường lên Yên Tử thênh thang
Chùa Giải Oan, suối Ngọc tràn khí thiêng
Bước chân về tới cõi Thiền
Non xanh nước biếc chốn riêng đất trời
Hoa Yên êm ả thảnh thơi
Mái chùa rêu phủ bao đời còn đây
Này am Phật tích trong mây
Nhân Tông xưa ngự nơi đây tọa thiền
Lìa xa thế sự ưu phiền:
Cung vàng, điện ngọc, vườn tiên, bệ rồng
Một mình, chân bước thong dong
Tâm thanh tịnh, áo nâu sòng đắp vai
Nước non, non nước dặm dài
Muôn dân mong đợi ai khai tâm đồng?
Hoa Yên lên tới Chùa Đồng
Càng cao càng nhẹ vơi lòng thiền môn
Đường lên đỉnh núi chon von
Câu kinh tiếng mõ núi non điệp trùng
Đường lên đất Phật ung dung
Không gian thanh tịnh cõi lòng thảnh thơi
Đường lên Yên Tử ai ơi
Tiếng chuông tỉnh thức đầy vơi cõi Bồng
Chênh vênh giữa chốn hư không
Còn không sắc sắc không không cõi này
Chân Như ta đợi bấy nay
Cực Lạc là chốn bao ngày chờ mong
Đường lên Yên Tử thong dong.
CHIỀU HÔ TÂY
Lung linh măt nước Hồ Tây
Chiều dâng ráng đỏ chim bay về ngàn
Liễu buông trong khói mơ màng
Tiếng chuông Trấn Vũ gợi sang cõi Thiền.
Một mình em đứng bên thềm
Nhìn xa xa mấy con thuyền lặng trôi
Cô đơn ám ảnh cõi đời
Bâng khuâng không biết chốn nơi tìm về.
Hư không nơi đó là quê
Xuôi tay ai cũng trở về hư không
Chẳng gì đi với ta cùng
Chỉ còn nghiệp lực đi cùng với ta.
Sống lành và sống vị tha
Kiếp sau lại đến với ta nghiệp lành
Miên man trong cõi vô hình
Chuông chùa Trấn Vũ định hình nơi đây.
Chiều về em với hồ Tây
Còn ta vẫn đứng ngây ngây nhìn nàng
|