THĂM NHÀ TRẺ MỒ CÔI CHÙA LONG PHƯỚC
* Kim Lý
Xuân Tân Mão sắp đi qua, nhường lại cho Xuân Nhâm Thìn sắp đến. Mùa xuân là mùa của muôn hoa đua nở, én đua nhau chao lượng trên bầu trời. Của sự họp mặt sum vầy. của ấm no vui vẻ hạnh phúc. Ở mọi gia đình giờ này chắc ông bà cha mẹ đã sắm sữa quần là áo lượt cho con cháu sắp xong rồi. Còn các con cháu bé ở các trại mồ côi thì sao? Các em có đầy đủ vật chất hay không, về tinh thần thì không có cho nên chúng tôi những người làm công tác từ thiện xã hội, luôn suy nghĩ về các em. 34 bé ở trại mồ côi Chùa Long Phước, thầy Giám đốc chắc vất vả lắm đây. Nhất là các bé còn bú, không được gần hơi mẹ, đau yếu luôn còn các bé bị bệnh bẩm sinh, như bệnh tim, bệnh phổi hoặc dị tật v.v…Thầy phải đưa đi Thành phố Hồ Chí Minh để phẫu thuật trụ bệnh thường kỳ cho nên về mọi mặt rất là thiếu kém.
Mỗi lần có người đến thăm nhà trẻ các em rất mừng rỡ như gặp được người thân của mình. Thật là tội nghiệp, có những em đã lớn, hơn 12,13 tuổi không biết các em đã nghĩ gì?…còn các bé còn nhỏ thật là hồn nhiên, vô tư có lần tôi đưa một người khách đến thăm nhà trẻ, vừa đến cổng là các em chạy ùa ra, cháu ôm chân bên này, cháu ôm chân bên ki, cháu nắm tay, các cháu chạy quanh… làm chúng tôi thật xúc động. Còn người khách kia cũng rất cảm động khom xuống giang hai tay bế hai bé lên và đi vào nhà trẻ, trao tặng quà, chia bánh kẹo cho các cháu, chúng mừng rỡ đón nhận và ăn một cách ngon lành.
Sau khi thăm các cháu, nhất là các bé còn bú, mọi người rất thương tâm, hơn mười bé, đang nằm võng, hoặc ngủ trên giường, có bé đang tự ôm bình sữa bú, có bé phải được đút cho. Có các bé đang khóc trên tay các cô nhũ mẫu. Giờ nầy cha mẹ các bé ở đâu? Có nghĩ gì về giọt máu mà mình đã vứt bỏ không? Còn người khách nầy, lần đầu đến với các cháu nên rất ấn tượng. Trên tay hết bế bé này đến ẳm bé khác nựng nịu trong niềm thương mến không nguôi.
Một thời gian ngắn sau người khách trở lại Bạc Liêu đã tranh thủ sang thăm nhà trẻ mồ côi Chùa Long Phước để gặp lại các em. Lần này người khách mang đầy hai va li bánh kẹo, quần áo và đồ chơi cho các cháu. Chú nói với tôi: “lần trước đến thăm các em, về tôi ngủ không được. Cảm xúc trong tôi lúc đó thật mạnh mẽ, thương lắm không biết làm sao được, nên lúc nào tôi cũng nghĩ về các em bên nầy. Hôm nay về, không mang đồ đạt gì chỉ mang về hai va li làm quà cho các cháu…”
Mọi người đến thăm nhà trẻ mổ côi đều có ấn tượng như nhau, thương yêu triều mến lo nghĩ đến cái ăn cái mặc, sữa bú, bệnh hoạn, học hành… còn người có bổn phận, trách nhiệm của bặc làm mẹ làm cha thì ở đâu rồi…?
Cập nhật ( 16/10/2013 )