CHA ĐẺ CỦA LIỆU PHÁP VITAMIN C * Tất Hùng Năm 1979, New Scientist – tờ tạp chí khoa học có uy tín cao ở Anh đã lập ra danh sách “20 nhà hoạt động khoa học vĩ đại nhất của tất cả các thời đại”, theo kết quả phân tích các ý kiến của hàng trăm nhà khoa học có uy tín đương đại. Trong danh sách “20 nhân vật vĩ đại” chỉ có 2 người hoạt động trong thế kỷ 20, đó là Alber Einstein và Linus Pauling. Có điều nếu như Alber Einstein ngay cả mỗi em nhỏ đều biết, thì Linus Pauling – nhân vật đã được giới khoa học quốc tế tổ chức lễ kỷ niệm 100 năm vào 28 tháng 2 năm 2001 vừa qua, đối với rất nhiều người vẫn là một tên tuổi tương đối xa lạ. Trong khi đó L. Pauling là một nhà khoa học có phát minh trong rất nhềi lĩnh vực khác nhau; Chính Alber Einstein đã từng thốt lên rằng: “L. Pauling… đó là một con người thiên tài thật sự…!”, còn theo một nhận xét rất sắc sảo của Jon Bern, hiệu trưởng Trường đại học tổng hợp Opegon thì: “Linus Pauling là người đã làm cho thế giới của chúng ta trở nên bình yên và tốt đẹp hơn”. Di sản khoa học của L. Pauling bao gồm hơn 100 cuốn sách và các bài báo về hóa học vô cơ và hữu cơ, sinh hóa học lượng tử, vật lý lý thuyết, y học lý thuyết và ứng dụng… Trong đó, bộ sách “Nguồn gốc các liên kết hóa học và cấu trúc của phân tử và tinh thể” cho đến nay vẫn được coi là một trong những bộ sách nổi tiếng nhất của thế kỷ 20. Chính những kết quả nghiên cứu được đề cập tới trong bộ sách đó sau này đã mang lại cho L. Pauling giải thưởng Nobel đầu tiên. Còn phần lớn những người một thời đã từng là sinh viên trong các trường kỹ thuật – ở rất nhiều quốc gia trên thời giới, cho tới nay vẫn còn lưu giữ những kỷ niệm tốt đẹp về cuốn giáo trình Hóa học đại cương, một cuốn sách giáo khoa mà L. Pauling đã trình bày một cách hoàn toàn không buồn chán, khiến các sinh viên có cảm giác như được đọc một tiểu thuyết vô cùng hấp dẫn. L. Pauling là một trong số rất ít người có vinh dự được nhận giải Nobel hai lần; mà lần thứ hai là Giải thưởng Nobel Hòa bình. L. Pauling là một trong những người đầu tiên lên tiếng phản đối quyết kiệt việc thử nghiệm vũ khí hạt nhân trên không trung. Nhưng cũng chính vì việc đó, ngay trên quê hương mình, tại nước Mỹ, ông bị coi như một kẻ có tư tưởng chống đối, bị cấm không cho ra nước ngoài và luôn luôn có thể bị tống vào nhà giam bất kỳ lúc nào. Mặc dù vậy, ông vẫn dũng cảm đấu tranh và kiên trì thuyết phục cho toàn thế giới biết rõ những tác hại có tính hủy diệt của vũ khí hạt nhân đối với sự sinh tồn của nhân loại. Và cuối cùng ông đã chiến thắng: năm 1963, các cường qốc hạt nhân đã ký hiệp ước cấm thử vũ khí hạt nhân trong không gian. L. Pauling tin rằng, di truyền – nói chung không phải là nhân tố quyết định hoàn toàn đối với tuổi thọ; cha ông đã chết ở tuổi 34, mẹ ông chỉ sống tới 45 tuổi. Bản thân ông, ngay từ năm 1940 đã bị chuẩn đoán là mắc bệnh Braiton (một loại bệnh thận rất nguy hiểm) – vào thời ấy, điều đó giống như một bản án tử hình. Thực sự mà nói, L. Pauling đã chiến đấu chống lại cái chết của bản thân mình,và ông đã giành được chiến thắng huy hoàng. Cũng chính trong thời kỳ đó, L. Pauling đã dần dần vững tin rằng, có thể không dùng thuốc mà vẫn có thể chống lại được bệnh tật và đẩy lùi quá trình lão hóa. “Tôi vốn không cóp ý định nghiên cứu vitamin một cách nghiêm túc” – về sau L. Pauling đã nhớ lại – “Tôi chỉ quan tâm tới sức khỏe của mình, và muốn tìm hiểu xem vitamin có thể giúp gì cho tôi”. Những nghiên cứu về vitamin của L. Pauling bắt đầu từ khoảng giữa những năm 60. “Vitamin C và bệnh cảm thông thường” – tác phẩm đầu tiên của L. Pauling trong lĩnh vực này cũng đã được xuất bản trong thời gian đó. Nhưng cũng từ thời điểm ấy, cuộc đời của nhà khoa học lỗi lạc đã bước vào một giai đoạn mới – lại phải đối đầu với những rắc rối mới: Không được thông cảm, bị chống đối từ phía giới y học, bị phê bình và công kích kịch liệt. Nhưng sau đó ông cũng đã giành được sự thừa nhận và điều quan trọng hơn là lòng biết ơn của hàng triệu người, những người nhờ phương pháp sử dụng vita min độc đáo của ông mà thoát khỏi bệnh tật hiểm nghèo. L. Pauling đã tuyên bố rằng: Con người có thể sử dụng vitamin C với liều rất cao – gấp 200 liều lượng bình thường. Lời tuyên bố này đã khiến cho các bác sĩ và các nhà dược lý bị sốc! Thế nhưng, trên thực tế, để đi tới kết luận khác thường này, L. Pauling đã phân tích rất nhiều tài liệu và đã tiến hành hàng loạt thực nghiệm nghiêm túc – ông đã thử nghiệm trên chính bản thân mình và trên những sinh viên tình nguyện, và thu được kết quả hết sức mỹ mãn. L. Pauling đã phát hiện ra là, vitamin C không chỉ nâng cao nâng lực của hệ miễn dịch, mà còn tạo ra “những lá chắn” trên những con đường hoàng hành của bệnh tật. Ông tiếp tục nghiên cứu theo hướng đó, và cuốn sách tiếp theo – “Bệnh ung thư và vitamin C” – thực sự đã gây chấn động toàn nước Mỹ. Những kết quả thực nghiệm, tiến hành năm 1971 tại Ca – na – đa và Xcôt – len đối với những bệnh nhân ung thư trong giai đoạn cuối mà không thể tiến hành điều trị bằng phẩu thuật thực sự đã trở thành những kỳ tích. Những bệnh nhân tương tự trong các bệnh viện khác, chỉ sống thêm trung bình được 6 tháng, trong khi những người được sử dụng vitamin C và một số vitamin khác – liều siêu cao – đã kéo dài cuộc sống của mình trung bình 6 năm. Mặc dù vậy – mà cũng có thể chính vì vậy, L. Pauling đã bị giới y học chính thống đón nhận một cách thù địch. Cuộc công kích lần này cũng rất quyết liệt, chẳng kém gì những trò phá đám, mà giới cầm quyền đã thực hiện đối với nững ý kiến của ông, trong cao trào đấu tranh chống thử nghiệm vũ khí hạt nhân. Bản thân L. Pauling, với sự điềm tĩnh và sáng suốt vốn có, đã đáp lại một cách mỉa mai: “Các nhà sinh học phân tử, tất nhiên, sẽ nhờ đến tôi, như những người sáng lập ra Sinh học phân tử. Các nhà hóa học nói chung, sẽ coi tôi như một trong những người đã đặt nền móng co Hóa học hiện đại… Còn các bác sĩ, như những con người, cũng sẽ gánh một phần trách nhiệm trước những thay đổi có tính cách mạng đang diễn ra trong y học, trong đó phải kể đến sự kiện là, nhờ việc sử dụng vitamin C và các vitamin khác, sức khỏe và khả năng chống lại bệnh tật của cơ thể đã tăng lên vọt. Điều này có liên quan tới những quan điểm mang tính chất phản biện của tôi, cho dù đến một lúc nào đó, sẽ không còn một ai nhắc tới tôi nữa”. L. Pauling tiếp tục tiến hành công việc nghiên cứu của mình, và năm 1986 ông đã cho ra đời cuốn sách “Làm thế nào để sống lâu hơn và dễ chịu hơn”. Đó có lẽ cũng là một cuốn sách có tiếng vang nhất của ông. Điều đặc biệt là, những kết luận khoa học của L. Pauling không muốn bị già và không chỉ được đúc kết từ những kết quả nghiên cứu khoa học nghiêm túc, mà còn được kiểm nghiệm bằng chính cuộc sống của ông. L. Pauling không muốn bị già và không chịu để cho bệnh tật quật ngã. Năm 1992, ở tuổi 91(!),L. Pauling tạm gác các nghiên cứu về vitamin lại trong một tjời gian, để tập trung vào ngiên cứu phương pháp chế tạo một loại vật siêu dẫn mới, và đã được cấp thêm một bằng sáng chế. Cho đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời, ông vẫn luôn luôn tỉnh táo, sáng suốt. L. Pauling đã qua đời năm 1994, tại trang trại riêng của mình ở |
Cập nhật ( 19/07/2012 ) |
- Chịu trách nhiệm nội dung: TT. Thích Giác Nghi
- Chức vụ: Trưởng ban Ban Trị sự GHPGVN tỉnh Bạc Liêu
- Điện thoại: 0949 111 848
- Email: giacnghithich@gmail.com